Tô Mộc Lam hơi ngạc nhiên, khi mở ra xem, thấy phía trên viết tên của Lưu thị và Thường Đại Lực.
Đại ca của Lưu thị cười nói, "Nói đi nói lại, chuyện này cũng hơi đột ngột…"
Tô Mộc Lam nghe xong một hồi lâu, sau đó mới hiểu rõ ngọn nguồn.
Hàn thị và Bạch Hữu Quang sau khi trở về, nhà họ Lưu có thể nói vẫn luôn lo lắng đề phòng, sợ hai mẹ con không biết xấu hổ này tới tìm Lưu thị gây phiền phức.
Mặc dù nghe nói Hàn thị và Bạch Hữu Quang ăn trộm đồ vật, bị người ta túm cổ đi gặp quan, sau đó bị giam vào ngục, nhưng trong lòng vẫn không thể sống yên ổn.
Rốt cuộc, mẹ con nhà kia quả thực như rắn độc, một khi không phòng bị sẽ bất chợt há miệng cắn người mà người khác lại không thể cắn trở về được.
Huống chi, chẳng qua chỉ bị giam vào trong ngục mà thôi, vẫn sẽ được thả ra.
Bởi vì chuyện này, nhà họ Lưu từ trên xuống dưới có thể nói là giăng đầy mây đen.
Sau khi Thường Đại Lực nghe xong chuyện này, có thể nói là càng chăm chỉ chạy tới cửa hàng Lưu Ký hơn.
Nói mua đồ vật, nhưng suy nghĩ kia của hắn dường như viết rõ ràng ở trên mặt, kẻ ngốc ngốc cũng có thể nhìn ra được.
Hai người vốn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hơn nữa từ sau khi Lưu thị trở về thôn Lưu Gia, Thường Đại Lực quan tâm và giúp đỡ nàng như thế nào, Lưu thị tận mắt nhìn thấy, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp hòa hợp.
Thường Đại Lực có lòng, trong lòng Lưu thị cũng không phải bình tĩnh như nước, nhưng lại không dám bước tới thêm một bước.
Đặc biệt nàng còn có hai đứa nhỏ còn đang tuổi choai choai, chợt gọi người khác là cha, chỉ sợ hai người cũng hơi khó tiếp thu.
Lưu thị vốn tính toán, sau này nàng mang theo con nhỏ sống đơn thân cả đời cũng được.
Nhưng hai ngày trước, có người tới Lưu Ký mua thịt kho.
Có lẽ là buổi trưa uống say rượu, đoán chừng cũng đã sớm theo dõi Lưu thị, liền mượn cớ hơi men, kéo tay của Lưu thị, còn cãi cọ ầm ĩ mà nói Lưu thị có ý với hắn, hai người lưỡng tình tương duyệt gì đó.
Con ma men la lối khóc lóc, đại ca Lưu thị lúc ấy đang ở đó, trực tiếp túm cổ ném con ma men kia ra ngoài, càng cảnh cáo hắn miệng phun ra những lời sạch sẽ một chút, sau này không được tới Lưu Ký sinh sự.
Người kia bị đuổi ra ngoài, nhưng có lẽ con ma men còn ghi hận trong lòng, tìm thời điểm chỉ có một mình Lưu thị, cầm con dao nhỏ trong tay, muốn vạch vài cái vào mặt Lưu thị.
Trùng hợp lúc này Thường Đại Lực tới, ngăn cản người nọ lại.
Nhưng vì không để Lưu thị bị thương, Thường Đại Lực đứng che chắn phía trước, cho nên con dao nhỏ trong tay người nọ, xẹt qua cánh tay của Thường Đại Lực.
Thường Đại Lực vốn là người cường tráng, vết dao nhỏ cứa không sâu, không bị thương tổn gân cốt, nhưng cũng chảy rất nhiều máu, cần tu dưỡng cẩn thận một thời gian.
Thường Đại Lực như thế, trong lòng Lưu thị cũng vô cùng cảm động.
Đại Hổ và Nhị Hổ đều không nhỏ, mấy năm nay cũng thấy nương của chính mình trải qua cuộc sống khó khăn như thế nào, thấy thế liền khuyên bảo Lưu thị.
ên phía Lưu thị, sau khi suy nghĩ hai ngày liền đồng ý chuyện này.
Thường Đại Lực kiên định thật thà, lại tình nguyện dốc ruột dốc gan đối với Lưu thị, cha mẹ Lưu thị đương nhiên là rất vui.
Mà cô mẫu của Thường Đại Lực cũng vô cùng phấn khởi.
Tóm lại chính là, chuyện này tuy có phần hấp tấp, nhưng cũng đã quyết định xong xuôi.
Vì phòng ngừa mẹ con Hàn thị đến lúc đó tới gây chuyện phiền phức, chuyện vui này cũng được nhanh chóng chuẩn bị.
Nhưng tuy tiến hành nhanh chóng, nhưng Thường Đại Lực cũng không muốn Lưu thị thiệt thòi, cứ theo trình tự lễ tiết mà tiến hành một lần.
"Mấy ngày nay muốn tới lễ nạp thái, trong nhà có lẽ sẽ bận việc, ta sợ đến lúc đó không tới đưa thiếp cưới được, liền đưa tới trước, chờ đến tháng sau, đệ muội nhất định phải đi uống một ly rượu mừng mới được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT