Hơn nữa Lục tiểu thư chẳng những có dung mạo xinh đẹp còn có tài cán, chỉ sợ là người lòng dạ cao, mặc dù là Huyện thái gia, cũng chưa chắc sẽ tình nguyện làm vợ kế.

Huống chi chuyện nhân duyên cũng không phải là chỉ cần môn đăng hộ đối, người khác cảm thấy xứng đôi là được, rốt cuộc vẫn là xem ý của từng người…

Trương mụ mụ cảm thấy chính mình suy nghĩ hơi nhiều, cũng cảm thấy chính mình chẳng qua chỉ là hạ nhân, lại đưa ra ý kiến với chủ nhân thì cũng hơi vượt qua quy củ, liền lắc lắc đầu, ném những ý tưởng lung tung rối loạn đó ra khỏi đầu.

Còn về phần Cố Vân Khê, cười đến híp mắt lại, chỉ lôi kéo bốn chị em nhà họ Bạch ăn điểm tâm, lại nâng đậu phụ vàng lên, đi cấp Bạch Thạch Đường còn có Tô Mộc Lam nếm một chút.

Tới khi mặt trời ngả về hướng tây, Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam mang theo bọn nhỏ đi về nhà.

Cố Vân Khê vẫn đi theo trở về nhà họ Bạch.

Lúc chạng vạng, khói bếp của nhà nông dâng lên, Tô Mộc Lam làm bánh nướng áp chảo, mấy đứa bé ở kia học làm rau dưa trộn, Bạch Thủy Liễu đang ngồi đó với vẻ mặt suy tư về cách làm, mọi người đều bận rộn, vui vẻ vô cùng.

Chỗ từ đường của Lục thị, náo nhiệt suốt một ngày, lúc này cuối cùng cũng trở nên an tĩnh.

Nói là trận đầu tỷ thí muốn chọn 30 người trúng tuyển, nhưng suốt một ngày cũng chỉ tuyển chọn được 26 cá nhân, cũng không nhiều như trong dự đoán nhiều.

Chẳng qua những chuyện như thế này rốt cuộc là không thể toàn vẹn như ý muốn, thiếu một ít thì thiếu một ít, cũng không phải là chuyện quá lớn.

Lục Văn Tình giúp đỡ bận rộn một ngày, lúc này mệt bở hơi tai, sau khi thu dọn xong, liền chuẩn bị về nhà.

"Hôm nay tiểu thư vất vả." vẻ mặt Liên Kiều tràn đầy đau lòng, ở trên xe ngựa cẩn thận xoa bóp bả vai cho Lục Văn Tình.

"Cũng vẫn tốt, rất nhiều chuyện đều giao thẳng cho hạ nhân làm, có điều hơi hao tâm tốn sức." Lục Văn Tình duỗi tay xoa xoa cái trán, "Sau khi trở về, ngươi dự bị vài thứ, ngày mai đưa qua cho Tô tẩu tử đi."

"Hôm nay Thủy Liễu là người nổi bật nhất trong đám người, vài vị trong Hồng Vận Lâu đều đánh giá khá cao con bé, đáng lẽ nên ăn mừng một phen, có điều hai ngày nữa muốn tỷ thí đợt thứ hai, hai ngày này ta thật sự không thể phân thân ra được, ngươi liền thay ta đi một chuyến."

"Vâng, tiểu thư yên tâm, sau khi trở về nô tì sẽ chuẩn bị." Liên Kiều vội vàng đồng ý, lại nói, "Tiểu thư muốn đi Thất Lý Hương, hay là muốn về nhà?"

"Đi Thất Lý Hương đi." Lục Văn Tình nói, trên mặt lộ ra vui mừng, "Đi nhìn đại ca một cái, xem huynh ấy bận rộn như thế nào."

Thân thể Lục Cảnh Nghiễn chuyển biến tốt đẹp, trừ bỏ bệnh cũ ở hai chân đã không có cách nào chữa trị, ho khan đã chữa khỏi, có thể nói đã tốt đẹp hoàn toàn, không khác gì người thường.

Thương Lục Văn Tình bận rộn từ trong ra ngoài, Lục Cảnh Nghiễn liền nói ra giúp đỡ coi chừng Thất Lý Hương ở huyện thành, để Lục Văn Tình có nhiều tinh lực hơn bận tâm chuyện ở phủ thành, còn có một ít việc trong thương.

Tuy Lục Văn Tình lo lắng thân thể Lục Cảnh Nghiễn có thể xử lý được hết mọi việc hay không, nhưng nghĩ Lục Cảnh Nghiễn ở trong nhà dưỡng bệnh hồi lâu, trong lòng hối hận vì không thể làm việc cho nhà, không có cách nào gánh vác chức trách của đấng nam tử nên nàng liền đồng ý chuyện này.

Lúc này, phải chạy nhanh đi nhìn một cái, miễn cho vì ham hố mới mẻ cùng thành tựu mà không màng đến thân thể của chính mình.

Từ từ đường đi về phía Thất Lý Hương chỉ mất một đoạn, nếu đi đường lớn thì lúc này đường phố rất nhộn nhịp, xe ngựa như nước, ngược lại xe ngựa lại không tiện đi, Lục Văn Tình liền cho xe ngựa dọc theo đường nhỏ mà đi.

Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, chậm đến mức Lục Văn Tình hơi mơ màng sắp ngủ.

Chẳng qua xe ngựa đang đi tới chợt ngừng lại.

Lục Văn Tình chợt mở mắt, "Làm sao vậy?"

Một lát sau, xa phu ở bên ngoài nói, "Tiểu thư, có một xe ngựa đi ở hướng đối diện, ngõ nhỏ hẹp, xe chúng ta không qua được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play