Ngày mai sẽ phải lên huyện thành để làm cơm rang trứng nộp lên, nên Bạch Thủy Liễu ở nhà lại làm thêm một đĩa để mọi người trong nhà nếm thử hương vị.

Nhìn qua thì cũng không khác gì cơm rang bình thường, vẫn là cơm trắng, màu vàng của trứng, màu đỏ của cà rốt và màu xanh biếc của hoa tỏi.

Mấy đứa nhỏ đã ăn liên tục vài ngày cơm rang trứng, nên bây giờ không có hứng thú gì cả.

Nhưng vừa nghĩ đến chuyện này có liên quan đến việc thi nấu ăn của Bạch Thủy Liễu thì bốn đứa nhỏ vẫn cố gắng vực dậy tinh thần, mỗi người múc một thìa cơm rang từ đĩa ăn thử.

Vừa mới nhai một miếng thì biểu hiện của bốn đứa nhỏ đã ngay lập tức thay đổi.

"Có phải hay không cảm thấy cơm rang lần này ăn ngon hơn lúc trước một ít?"

"Đúng vậy, ăn ngon hơn cơm rang lúc trước."

"Đại tỷ, vì sao cơm rang của tỷ lại không giống như bình thường, sao lại ngon hơn vậy…."

Cố Vân Khê, Bạch Lập Hạ và Bạch Trúc Diệp đều vây quanh Bạch Thủy Liễu để hỏi thăm.

Bạch Mễ Đậu ở bên cạnh không nói gì, chỉ âm thầm cầm thìa lại múc một ít cơm vào trong bát của mình.

Bạch Thủy Liễu hé miệng cười không ngừng: "Đây là cơm rang mà ta mới nghĩ ra, không khác gì với cơm rang bình thường nhưng mà cơm dùng để rang lần này là cơm đã để qua đêm, không phải là cơm nấu ngay trong ngày."

"Cơm để qua đêm?" Cố Vân Khê hơi ngạc nhiên: "Sẽ không bị hỏng sao?"

"Sẽ không, ta đặc biệt đặt cơm ở trong chậu nước lạnh nên sẽ không bị hỏng, cơm đã để qua đêm sẽ hơi khô, sau khi cho thêm gia vị và trứng vào thì càng thêm thơm ngon hơn."

Bạch Thủy Liễu cười trả lời, sau đó lại dùng ánh mắt lấp lánh nhìn Tô Mộc Lam: "Nương nếm thử cơm rang lần này của con như thế nào?"

"Rất không tồi." Tô Mộc Lam vô cùng đồng ý, liên tục gật đầu: "Có thể nghĩ đến việc dùng cơm để qua đêm thì đây chắc là phần quan trọng khiến cơm rang ngon hơn, xem ra Thủy Liễu nhà ta rất có thiên phú trong việc nấu ăn, lại rất chuyên tâm, nên nương cảm thấy với cuộc thi lần này thì con nhất định không có vấn đề gì cả."

Tô Mộc Lam ngay từ đầu đã biết cơm để qua đêm thì sẽ làm cơm rang ngon hơn, nhưng cũng không trực tiếp nói cho Bạch Thủy Liễu, chỉ là khi thử ăn cơm rang do cô bé làm thì có nhắc nhở việc cơm hơi dính và mềm, hạt gạo không đủ ngấm gia vị nên hương vị chỉ ở bề mặt.

Xem như là chỉ ra nhược điểm của cơm rang trứng này để gợi ý cho Bạch Thủy Liễu.

Đây cũng coi như là một khảo nghiệm nho nhỏ của Tô Mộc Lam dành cho Bạch Thủy Liễu, để cô bé có thể chuyên tâm nghiên cứu thêm và suy nghĩ biện pháp giải quyết, thậm chí còn phải thử hết lần này tới lần khác để đạt tới mục đích cuối cùng mà mình muốn.

Đây là những gì mà một đầu bếp phải làm trên con đường phát triển của mình.

"Vâng."

Thấy Tô Mộc Lam công nhận cơm rang trứng mà cô bé làm nên Bạch Thủy Liễu liền nhếch miệng cười tươi, kích động gật đầu.

Cố Vân Khê ở bên cạnh vừa ăn đĩa cơm rang thơm ngào ngạt kia vừa suy nghĩ một chút, sau đó túm lấy tay áo của Bạch Thủy Liễu: "Thủy Liễu tỷ, cuộc thi nấu nướng này là phải đi nộp cơm rang đã làm rồi hay là đến lúc đó phải làm trực tiếp ở hiện trường?"

"Ta nhớ rõ lúc đó nói là phải mang đồ ăn đã làm xong tới, vòng đầu tiên sẽ không chuẩn bị bếp nấu nướng và nguyên liệu đồ ăn hay gia vị gì cả, nên ngày mai ta sẽ làm xong ở nhà rồi mang lên huyện thành." Bạch Thủy Liễu trả lời.

"Nhưng mang đi từ nhà lên tới huyện thành thì phải đi đường hơn nửa canh giờ, lúc đến huyện thành thì chỉ sợ còn phải xếp hàng nữa, nếu tính toán ra thì có khi phải chờ hai canh giờ, vậy cơm rang đã làm xong thì đến lúc đó có bị nguội không?"

Cố Vân Khê buồn bực hỏi: "Cơm rang đã nguội thì có thể hay không sẽ không ngon nữa?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play