Hàn thị và Bạch Hữu Quang bây giờ không có nơi nương tựa, đừng nói đến chuyện có bữa ăn đầy đủ hay không, có khi ngay cả bánh ngô cũng không có mà ăn.
Lúc này lại bị thôn Bạch gia đuổi ra ngoài, hoàn toàn không có nơi nào để đi, nếu cùng đường thì sẽ sinh ra tâm tư lệch lạc, có khi sẽ đến tìm Lưu thị.
Lưu thị và hai đại tẩu đều ở đây, ba người cùng gật đầu đồng ý, sau đó nói Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường yên tâm, đoạn thời gian này nhất định sẽ chú ý nhiều hơn, không để cho hai mẫu tử nhà kia lấy được lợi ích gì.
Chờ đến khi tiễn Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam rời đi thì Định thị và Trần thị liền cùng Lưu thị thương lượng kế hoạch đối phó.
"Gần đây trong ruộng cũng không còn nhiều công việc nữa, để cho đại ca đến trông coi cửa hàng một chút, ta và lão Nhị sẽ cố gắng lo công việc dưới ruộng, cũng sẽ trông coi trong nhà và chăm sóc bên Đại Hổ và Nhị Hổ."
Trần thị nói: "Trong nhà thì để cho cha nói trước cho bên lý chính để mọi người trong thôn có thêm cảnh giác."
Định thị gật đầu, cũng nói: "Trên trấn thì có mấy cửa hàng bên cạnh, hai ngày nay ta sẽ đi qua đi lại để ngộ nhỡ đến lúc đó có chuyện gì thì cũng có người giúp đỡ."
Hàn thị và Bạch Hữu Quang nếu đến cửa thì cứ trực tiếp đánh ra ngoài là được, không có gì phải sợ hãi cả, chỉ là không biết hai người mặt dày không biết xấu hổ kia sẽ nói ra những lời gì nữa, nếu liên lụy đến thanh danh thì sẽ có ảnh hưởng đến Lưu thị cũng như Lưu Ký.
Nếu đến lúc đó có mọi người mở cửa hàng ở xung quanh nói giúp cho vài câu thì có thể sẽ khác.
Trần thị và Đinh thị đã ở trong nhà giúp đỡ mẹ chồng quản lý gia đình trong nhiều năm, đối với chuyện hàng xóm láng giềng cũng vô cùng rõ ràng, rất nhanh chóng đã thương lượng xong kế hoạch.
Sau đó cũng nói với Lưu thị: "Tiểu muội đừng sợ, mọi việc đều còn có người trong nhà mà, có đại tẩu và nhị tẩu ở đây thì muội cứ yên tâm là được."
Lưu thị tất nhiên cũng hiểu sự vô lại của Bạch Hữu Quang và Hàn thị, sau khi nghe Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường dặn dò thì cũng hơi có chút lo lắng.
Lúc này lại thấy đại tẩu và nhị tẩu không những không ghét bỏ mà còn muốn che chở nàng thì trong lòng cũng cảm thấy vô cùng ấm áp, gật đầu thật mạnh.
Vài ngày sau đó vẫn rất yên bình.
Không nghe nói chuyện Hàn thị và Bạch Hữu Quang đi thôn Lưu gia hay là lên trên trấn để gây phiền phức cho Lưu thị, chỉ là có người nhắc tới một chuyện của hai mẫu tử nhà này, đó là đi ăn trộm gà của nhà người khác bị đánh gần chết.
Cũng có người nói hai người đó trên đường muốn cướp bánh bột ngô của một đứa trẻ, nhưng đứa trẻ này không cho nên liền vươn tay đẩy đứa nhỏ kia ngã vỡ đầu và sốt cao không lùi, trùng hợp là nhà của đứa bé kia lại vô cùng giàu có, có thúc thúc làm bổ khoái ở trên huyện thành, vì vậy đã bắt Hàn thị và Bạch Hữu Quang đi nha môn và giam vào ngục.
….
Có thể nói là chuyện gì cũng có để bàn tán.
Nhưng mà mọi người cũng coi như là câu chuyện tán gẫu trong thời gian rảnh rỗi, cũng không có ai đi xác nhận sự thật cả.
Và bây giờ thời tiết đã nóng hơn, nấm trong lều nấm cũng phát triển rất tốt, bên Tằng Chính Nghiệp cũng muốn bắt đầu trồng một loại nấm mới.
Hơn nữa nước sốt nấm bán rất chạy, cùng với nấm khô được vận chuyển lên trên phủ thành để bán, vì vậy sản lượng của lều nấm chắc là sẽ không đủ, nên Bạch Khang Nguyên đã thương lượng với Bạch Kim Bắc về chuyện mở lều nấm mới.
Thôn dân trong thôn Bạch gia cũng không còn thời gian đi hóng chuyện nữa, chỉ chuyên tâm làm công việc của mình.
Còn Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam ở nhà cũng vô cùng bận rộn.
Nguyên nhân chủ yếu của việc bận rộn này chính là bởi vì Bạch Thủy Liễu sắp tham gia cuộc thi nấu ăn.
Bạch Thủy Liễu rất chăm chỉ thực hành món cơm rang trứng, một ngày phải làm hơn mười đĩa cơm, lần lượt để cho người trong nhà nếm thử xem đĩa nào ngon hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT