Hàn thị còn chưa dứt lời thì Bạch Khang Nguyên đã đi tới.
Vừa rồi có người đến nhà ông nói chuyện Hàn thị và Bạch Hữu Quang đã trở về, Bạch Khang Nguyên lo lắng hai người này sẽ gây sự nên vội vàng tới đây, sau đó nhìn thấy hai người bọn họ muốn đi vào trong tộc học thì lập tức đã hiểu hai người này đang tính toán điều gì, nhanh chóng ngăn cản lại.
"Ôi ôi ôi, làm gì vậy, tộc học đang đi học, đừng có quấy rầy bọn nhỏ đọc sách."
Nghe Bạch Khang Nguyên nói như vậy thì Hàn thị và Bạch Hữu Quang lập tức sửng sốt.
"Tộc học? Đây không phải là nhà của chúng ta sao, sao lại trở thành tộc học rồi?" Bạch Hữu Quang vội vàng hỏi thăm.
Nghe lời nói đáng ghét của hai mẫu tử nhà này xem, quả nhiên suy nghĩ của bọn họ giống hệt như những gì ông đã suy đoán.
Bạch Khang Nguyên có chút không vui: "Phòng ở của các ngươi, bao gồm cả ruộng đất đều đã bán cho Bạch Kim Bắc rồi, bây giờ nơi này là đất của Bạch Kim Bắc người ta, cái gì gọi là nhà ngươi?"
"Cho dù ta bán cho Bạch Kim Bắc thì cũng không thể nói trở thành tộc học thì liền thành tộc học được, như vậy thành ra cái gì nữa?" Hàn thị ở bên cạnh hát đệm.
"Vì sao không thể, đất này là của Bạch Kim Bắc, người ta muốn xây dựng thành tộc học thì làm thôi, đừng có quên rằng nơi này là các ngươi giấy trắng mực đen bán đi, còn ấn cả dấu vân tay làm chứng nữa, đừng có nói là bây giờ không thừa nhận nhé?" Bạch Khang Nguyên lười nói nhảm với hai mẫu tử nhà này, không kiên nhẫn xua tay: "Được rồi, dù sao nơi này bây giờ là tộc học rồi, các ngươi đừng ở chỗ này quấy rối, cách xa ra một chút!"
Thấy Bạch Khang Nguyên đuổi người thì Hàn thị và Bạch Hữu Quang cảm thấy vô cùng không vui, lại nghĩ đến việc đây vốn là nhà mình, bây giờ lại trở thành tộc học, bản thân hiện tại ngay cả một chỗ để dừng chân cũng không có, nên càng cảm thấy tức giận.
"Ta mặc kệ, đây là nhà của ta, truyền lại từ mấy đời, sao có thể biến thành tộc học được, hai mẫu tử nhà ta sẽ sống ở đâu bây giờ?"
Hàn thị cao giọng nói với Bạch Khang Nguyên: "Dù sao hai chúng ta bây giờ đã không có chỗ để đi rồi, không cần biết đây là tộc học vẫn là cái gì, hai chúng ta sẽ ở chỗ này."
Vừa nói chuyện, Hàn thị vừa kéo Bạch Hữu Quang đi vào bên trong.
Bạch Khang Nguyên vội vàng ngăn cản.
Hai bên lôi kéo một lúc, vừa lúc vào giờ tan học buổi sáng nên bọn nhỏ đang chào tạm biệt Bạch Học Văn và Hách Thành Châu, sau đó tụm năm tụm ba sôi nổi đi ra ngoài, một số đứa trẻ còn cầm bảng cát luyện chữ trên tay, nghĩ rằng sau khi về nhà sẽ luyện tập thêm một chút những chữ cái hôm nay mới học được.
Bây giờ gặp Hàn thị và Bạch Hữu Quang đang bị Bạch Khang Nguyên chắn ở trước cửa, bọn nhỏ không đi ra được nên chỉ có thể chen chúc ở trong sân.
Hàn thị bị Bạch Khang Nguyên ngăn cản nên đi vào không được, lại nhìn thấy mấy đứa nhỏ ở chỗ này chỉ trỏ nên càng thêm tức giận, thậm chí còn vung tay hất đổ mấy cái bảng cát mà bọn nhỏ đang cầm trên tay.
Bạch Hữu Quang lúc này cũng cầm cây nạng trong tay vung lên, đuổi mấy đứa nhỏ trong sân: "Đều đi ra, cút hết đi, đừng có ở chỗ này chướng mắt nữa."
Bọn họ bây giờ không còn cái gì nữa cả, chỉ còn ngôi nhà ở quê cũ này là nơi cuối cùng có thể ở lại, nhưng lại đang bị đám nhóc con chiếm dụng để làm mấy việc vô dụng.
Đọc sách chó má gì vậy, làm sao có thể thực tế bằng việc cứu hai mạng người đây?
Bạch Hữu Quang đã ức nghẹn trong nhiều tháng, ở bên ngoài suốt ngày phải kẹp cái đuôi làm người, bây giờ đến nhà của mình rồi nên liền bộc phát tất cả lửa giận ra ngoài, vốn dĩ ban đầu cây nạng trong tay chỉ giả vờ vung lên để đuổi người, thì bây giờ lại đang quất xuống, đánh mạnh vào người mấy đứa nhỏ vây xem xung quanh.
Bọn nhỏ bị bất ngờ không kịp đề phòng, gậy đánh vào người, vào đầu, đau đến nhe răng trợn mắt, ầm ĩ kêu cha gọi nương.
Bên trong tộc học lập tức hỗn loạn.
"Đang làm cái gì vậy? Dừng tay!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT