Bọn người này, sao không làm cho bọn họ gặp phải con dâu lợi hại, để trừng trị cái miệng của bọn họ đi cho rồi chứ?

Hơn nữa những người này khuyến khích bà tiếp tục đối nghịch với Triệu thị, nhưng lại không ai nói cho bà lộ phí, cho cái màn thầu gì hết.

Căn bản là chỉ biết nói suông, thực tế chuyện này không thể làm được!

Hàn thị nhìn những người đó, bĩu môi nói "Trước đừng nói nhiều như vậy, hai người ta cùng Hữu Quang thành cái dạng này, cũng là đói bụng vài ngày, bây giờ nhà ai có cơm canh không?"

Thấy Hàn thị thản nhiên mà duỗi tay yêu cầu, vẻ mặt người dân trong thôn vây xem nhìn náo nhiệt lập tức biến đổi.

"Giờ này là giờ gì rồi, còn đứng ở chỗ này, muộn giờ đi xưởng rồi đấy."

"Công việc ngoài đồng còn chưa làm xong, nhanh đi làm mới được."

"Quần áo này của ta còn chưa giặt đâu, nếu không đi giặt, sợ là sẽ bị người ta nói thành con dâu lười…"

"……"

Cơ hồ là trong nháy mắt, người dân trong thôn ai làm việc nấy, người nào nên về nhà thì về nhà, dường như tản đi sạch sẽ.

Hơn nữa mặc kệ là đi làm cái gì, đều là đóng cửa nhà mình kín mít.

Việc này rõ ràng là đề phòng Hàn thị và Bạch Hữu Quang.

Hàn thị tức giận đến mức nhổ toẹt nước bọt xuống mặt đất, "Đang làm cái trò gì thế, đúng là một đám người vô nhân tính!"

"Nương, bây giờ chúng ta phải làm sao?"

Bạch Hữu Quang một đường trở về, đói đến mức không nhẹ, vừa mới ăn một cái màn thầu vào bụng, lúc này vẫn cảm thấy trong bụng như nổi trống, khi nói chuyện vẫn trở nên hữu khí vô lực.

"Đừng nhắc đến những kẻ mắt chó coi người thấp đó nữa, chúng ta là người của thôn Bạch Gia, chẳng lẽ trong tộc còn có thể để chúng ta chết đói chắc?"

Hàn thị kéo Bạch Hữu Quang lên, "Đi, chúng ta về nhà trước, dọn dẹp sắp xếp các thứ, sau đó lại đi tìm Bạch Khang Nguyên, bảo hắn cho chúng ta chút đồ ăn!"

"Nương, nhà chúng ta đã bán cho Bạch Kim Bắc……" Bạch Hữu Quang hơi chần chờ, "Còn có đồ ăn, lí chính thúc có thể cho sao?"

"Thằng bé ngốc."

Hàn thị bĩu môi nhếch miệng, "Trong tay Bạch Kim Bắc không thiếu tiền, lúc ấy mua cũng là nảy sinh lòng tốt, tùy tay mà mua, thật sự hắn mua về có sử dụng làm gì đâu? Con tin hay không, lúc này nhà ở của chúng ta vẫn để bỏ không, Bạch Kim Bắc cũng không rảnh lo xử lý?"

"Chuyện đồ ăn ngươi càng không cần nhọc lòng, từ đường của thôn Bạch Gia giàu có, đừng nói nuôi sống hai người, nuôi sống nửa thôn cũng không có vấn đề gì l, chúng ta vẫn còn tên trong gia phả ở thôn Bạch Gia đó, Bạch Khang Nguyên là lí chính, nếu hắn không cho, đó chính là trơ mắt nhìn người của thôn Bạch Gia đói chết ngay trước mặt, Bạch Khang Nguyên hắn không làm nổi người như vậy."

Bạch Hữu Quang nghĩ nghĩ, cảm thấy Hàn thị nói vô cùng có lý, hai người Hàn thị nâng đỡ lẫn nhau, đi về phía nhà của chính mình.

Mà đợi đến khi hai người đi tới cửa, nhìn thấy phòng ốc và sân lúc trước đều không còn, ngược lại đổi thành tường viện gạch xanh mới tinh, cửa ra vào cao lớn rộng rãi, khi nhìn thấy bên trong còn có phòng ốc san sát mới tinh, hai người lập tức kinh ngạc.

"Xem ta nói đúng chưa, trong nhà Bạch Kim Bắc này đúng là rất có tiền, thay đổi toàn bộ sân viện rồi, v ừa vặn ta đi vào ở trước." v

Chờ ở rồi, phòng ở này sẽ biết thuộc về ai đâu.

Đôi mắt của Hàn thị sáng rực lên, khóe miệng dường như kéo tới tận mang tai.

Bạch Hữu Quang cũng trở nên hưng phấn.

Hai mẹ con nâng đỡ lẫn nhau, run rẩy mà tiến vào sân.

Nhưng vừa nâng chân, liền nghe bên trong có từng tràng tiếng vang.

Là tiếng ê ê a a đọc sách, còn có tiếng hô hào quát nạt, như là tiếng kêu khẩu hiệu gì đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play