Bạch Hữu Quang mang theo ba loại đồ vật này, ngửa đầu ưỡn ngực mà đi qua cửa nhà họ Sài.

Mà người nhà họ Sài thấy mấy thứ này, không coi là quá vui mừng, nhưng cũng tuyệt đối không chậm trễ, xem như rất cung kính mà đãi khách, giữ lại hắn ở trong nhà ăn cơm trưa, quyết định ra hôn sự của hắn và Sài thị, cũng ước định rằng ba ngày sau, người nhà họ Sài sẽ tới cửa đưa sính lễ cho nhà Bạch Hữu Quang.

Đã là người ở rể, nhà gái cầu thú, nhà trai gả chồng, sính lễ này là đương nhiên.

Bạch Hữu Quang thấy cơm trưa cũng phong phú, mơ hồ nghe được nhà họ Sài đang thương thảo số lượng sính lễ, cái gì vải dệt, bạc, bình hoa, vật trang trí,...... …

Nhiều vô số, số lượng hình như không ít.

Bạch Hữu Quang thô sơ giản lược tính một chút, mấy thứ này nếu là tương đương thành bạc thì có lẽ cũng có hơn mười lượng, nhiều tiền hơn so với số tiền hắn mua trang sức.

Thoạt nhìn, đúng như lời nói của Hàn thị, đừng có không nỡ để đứa trẻ sa vào hang sói, mọi việc phải hạ vốn đánh cuộc một lần, mới có thể từ trong hiểm nghèo cầu được phú quý.

Sau khi Bạch Hữu Quang ra khỏi nhà họ Sài, trong lòng cao hứng không nhịn được, càng đắc ý mà báo tin cho Hàn thị.

Hai mẹ con mừng thầm, trong lòng vui như nở hoa, liền đi tới nhà Triệu thị khoe khoang.

Triệu thị là người khôn khéo, thấy Bạch Hữu Quang sắp leo lên cành cao liền đón Hàn thị và Bạch Hữu Quang vào nhà, ăn ngon uống tốt chờ đợi, đồng thòi muốn thu xếp làm yến hội khi nhà gái đưa sính lễ đến.

Nhưng, đến ngày thứ ba, Hàn thị và Bạch Hữu Quang chờ ở Triệu gia, từ sáng sớm chờ tới buổi trưa, lại từ buổi trưa chờ tới buổi chiều vẫn không hề gặp người của nhà họ Sài tới cửa.

Thật sự ngồi không yên, Hàn thị liền đẩy Bạch Hữu Quang đi tới nhà Sài thị coi một chút, xem có phải có chuyện gì gấp bị trì hoãn hay không.

Bạch Hữu Quang vội vàng tới cửa, nhưng vừa nhà Sài thị lại đóng chặt, hỏi thăm mới biết, nhà này căn bản không phải là nhà cửa của nhà họ Sài, mà là cả nhà Sài thị thuê viện này, hiện tại đã trả lại phòng thuê mà rời đi rồi.

Lại đi hỏi mấy cửa hàng mà Sài thị nói, đều nói chủ nhân không phải là nhà họ Sài, không nghe nói qua nhà họ Sài nào cả.

Hàn thị và Bạch Hữu Quang lập tức hoa mắt ù tai, chờ sau khi phục hồi tinh thần lại, mới biết được có lẽ là gặp kẻ lừa đảo, cuống quít đi báo quan.

Nhưng kẻ lừa đảo đã người không phòng trống, có lẽ dùng cả tăn giả, chỉ có thể đại khái nói ra cái bộ dáng, hơn nữa nhắc đến số tiền cũng không coi là nhiều, tuy nha môn nói đồng ý cố gắng hết sức để làm chuyện này, nhưng người đã sớm không ở trong thành, cũng không thể nào tìm ngay được.

Tiền dự trữ bị người ta lừa sạch sẽ, Hàn thị và Bạch Hữu Quang đương nhiên là tức giận hết mức, không tìm được kẻ lừa đảo, chỉ suốt ngày đi tìm nha môn, đốc thúc bọn họ đi tìm kẻ lừa đảo, tìm về số bạc của nhà bọn họ bị lừa mất.

Một lần hai lần còn tốt, thời gian qua lâu, nha môn còn có rất nhiều chuyện phải làm, trong lời nói liền không hề khách khí nữa, Hàn thị và Bạch Hữu Quang liền chửi ầm lên, chỉ nói nha môn bất tài, mắt chó coi người thấp, không làm việc vì bá tánh.

Nha môn cũng không quen, chỉ lấy lý do mẹ con ngang ngược nói năng vô lý này làm nhiễu loạn công đường, đánh mấy gậy, đuổi ra nha môn.

Hàn thị và Bạch Hữu Quang thấy tiền không trở về, liền trút giận lên người Triệu thị.

Nói vì Triệu thị bất nhân bất nghĩa, không tiếp đãi tốt mẹ chồng và chú em, đuổi bọn họ ra ngoài, bọn họ cùng đường, mới suy nghĩ biện pháp khiến kẻ lừa đảo kia nhân dịp sơ hở mà chui vào.

Triệu thị vốn thấy có thể có lợi mới miễn cưỡng thu nhận hai mẹ con nhà này, hiện tại thấy hai người không những không biết cảm ơn, ngược lại là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, cũng không có kiên nhẫn nữa, đuổi bọn họ ra ngoài một lần nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play