Chẳng qua đây là nơi khác, trời xa đất lạ, càng không có ai có thể giúp mẹ con bọn họ, hai người bọn họ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nhà mẹ đẻ Triệu thị hất nước bẩn vào bọn họ, căn bản không có đường nào để cãi lại.

Càng giận hơn chính là lúc Bạch Hữu Lượng bảo bọn họ về nhà.

Hàn thị và Bạch Hữu Quang tức giận đến mức có thể nói là thất khiếu bốc khói.

Mà khi hai mẹ con bọn họ thuê được một cái nhà làm nơi tạm dừng chân ở gần nhà họ Triệu, hai người liền nghe nói một chuyện tốt cực lớn.

Có một hộ gia đình họ Sài giàu có, bởi vì hai vợ chồng già đã có tuổi, trong nhà có gái lỡ thì đã 22 tuổi, bởi vì dung mạo xấu xí nên không thể gả cho ai được, trong nhà cónhai cái nhà cửa, ba cửa hàng không có người người kế mà buồn rầu không thôi, đang có ý định tìm con rể ở khắp nơi.

Nhà họ Sài nói với bên ngoài là chỉ cần có người chịu ở rể, hợp mắt Sài thị, thân thể khỏe mạnh, sau này có thể để lại hậu thế cho Nhà họ Sài thì sản nghiệp trong nhà và các mối buôn bán đều giao cho con rể tới xử lý.

Hai người Hàn thị và Bạch Hữu Quang nhẩm tính lại một chút, cảm thấy việc này rất không tồi.

Nhưng đã muốn làm người đi xem mặt, diện mạo bề ngoài vẫn phải chu toàn, nếu mặt xám mày tro, quần áo rách rưới như vậy rất dễ để lại ấn tượng không tốt.

Vì thế Hàn thị cắn chặt răng, chi gần một lượng bạc để làm y phục mới, giày mới cho Bạch Hữu Quang, trang điểm sửa soạn cho hắn một hồi.

Bạch Hữu Quang có dáng vóc cao ráo, ngũ quan cũng coi như đoan chính, tuy đôi mắt hơi bé một chút, nhưng mặc một bộ y phục mới trên người, ưỡn ngực ngẩng đầu, trông cũng ra dáng, có chút thú vị.

Mà Bạch Hữu Quang khi ở thôn Bạch Gia bị người ta xem thường, Lưu thị ly hôn càng khiến hắn cảm thấy không dám ngẩng đầu lên, thật vất vả muốn tính kế việc buôn bán ở Triệu gia một chút, nhưng người nhà họ Triệu thật sự rất lợi hại …

Trải qua hết chuyện nọ đến chuyện kia, giống như bị bạt tai hết cái nọ đến cái kia, mạnh mẽ đánh vào mặt hắn, làm mặt mũi hắn bầm dập.

Khó khăn lắm lần này có cơ hội xoay người, hắn đương nhiên là vô cùng coi trọng, lúc xem mắt cũng tỏ ra lễ phép biết điều, dùng hết mọi thủ đoạn trong tay.

Mà bỏ công bỏ sức ra không phụ lòng người, sau khi đi xem mặt, Bạch Hữu Quang thấp thỏm chờ đợi hai ngày, bà mối đã tới cửa, nói là người nhà Sài thị coi trọng Bạch Hữu Quang hắn.

Bà mối đứng ở bên cạnh tâng bốc một hồi, nói Sài thị xem mặt mấy chục người nhưng chỉ coi trọng hắn, nói bây giờ có thể dừng chân ở Sài thị, sau này cuộc sống không bao giờ phát sầu, chỉ lo ngồi ở trong nhà ăn sung mặc sướng, đếm tiền là được.

Lúc ấy Bạch Hữu Quang cao hứng đến choáng váng, chỉ hận không thể ra đường cái làm ầm lên một trận, để người khác biết sau này hắn là con rể nhà họ Sài.

Nhưng bà mối còn mang theo một lời nhắn khiến Hàn thị và Bạch Hữu Quang thấy khó nhằn.

Nhà họ Sài tuy nói là kén rể, nhưng cũng không muốn rước phải một con bạch nhãn lang về, cũng muốn nhìn xem nhà trai có thành ý đối với chuyện này hay không.

Mà thành ý này, đương nhiên là biểu hiện tại phần lễ vật rồi.

Nếu Bạch Hữu Quang chịu khó tới cửa thăm hỏi, lễ tiết đầy đủ mọi thứ thì nhà họ Sài không có bất luận cố kỵ gì, trực tiếp quyết định ra chuyện thành hôn của hai người, nhưng nếu Bạch Hữu Quang hời hợt qua loa, mọi việc làm không hoàn mỹ thì việc hôn sự này chưa tính đến, chuyện xem mặt coi như chưa từng xảy ra.

Bà mối đi rồi, hai người Hàn thị và Bạch Hữu Quang thương lượng với nhau suốt một đêm.

Đến sáng sớm ngày thứ hai, Bạch Hữu Quang mang theo đôi mắt thâm quầng, cắn răng, đi vào cửa hàng bán trang sức tốt nhất, lấy ra hết toàn bộ ngân lượng trên người hắn và Hàn thị, mua một cây trâm cài thuần bạc mạ vàng, cùng một đôi vòng tay thuần bạc mạ vàng có trọng lượng không nhẹ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play