"Lục chưởng quầy là người rộng lượng hào phóng, chắc là sẽ không chấp nhặt hai con ma men như chúng ta chứ."
"Đó là đương nhiên rồi, Lục chưởng quầy làm ăn lớn như vậy, có trường hợp gì mà chưa chứng kiến đâu, cho dù chúng ta muốn bồi thường tiền bạc thì Lục chưởng quầy chắc chắn sẽ không muốn nhận rồi, dù sao cũng không thể làm Thất Lý Hương mất mặt đúng không?"
Lúc này, hai người kia đang một kẻ hát một người phụ họa theo, hoàn toàn không để cho Lục Văn Tình có cơ hội trả lời.
Lục Văn Tình thấy hai người trước mặt có ánh mắt sáng ngời, lời nói rõ ràng có trật tự, hoàn toàn không có bộ dạng như đã uống rượu say.
Hơn nữa những người vừa rồi đòi bồi thường vừa đòi giá trị cao vừa hùng hổ như muốn gây sự, vì vậy nguyên nhân xảy ra chuyện vừa rồi là như thế nào thì không cần nói cũng có thể biết được.
Lông mày của Lục Văn Tình nhíu chặt lại.
"Việc này thật thú vị."
Cố Tu Văn cười khẽ: "Các ngươi nói như vậy không phải là muốn đẩy Lục chưởng quầy lên lò lửa hay sao? Nếu theo như lời nói của các ngươi, Lục chưởng quầy muốn bảo vệ thể diện của Thất Lý Hương thì phải ngậm bồ hòn làm ngọt, phải miễn cưỡng chịu sự thiệt thòi này, hơn nữa nếu nhận tiền bồi thường của các ngươi thì chính là không có tình người, lòng dạ không đủ rộng lớn."
"Dù thế nào cũng cảm thấy các ngươi tính toán cực kì khôn khéo, lời nói cũng trôi chảy, nhìn không hề giống như đang say rượu chút nào."
"Ngoài ra, ta đang nói là sẽ để cho hai người các ngươi bồi thường tất cả thiệt hại của mọi người, nhưng hai người các ngươi lại mặc kệ những người khác, chỉ nói rất nhiều lời với Lục chưởng quầy, như vậy có thể thấy, hình như các ngươi chỉ cần đối phó với Lục chưởng quầy là được rồi, những người khác không cần quan tâm cũng không sao."
"Chẳng lẽ, các ngươi có quen biết? Hay là vốn dĩ hai bên chính là một nhóm?"
"Hả?"
Cố Tu Văn gằn giọng một chữ cuối cùng, hơn nữa bằng mắt thường có thể quan sát được sắc mặt của hắn đang âm trầm hơn.
Những người ở đây đều sợ tới mức không dám thở mạnh.
Đặc biệt là hai con ma men kia, bây giờ trên trán đều đang đổ đầy mồ hôi, hai chân cũng đang run rẩy.
Sau một hồi giằng co thì cũng có người không chịu đựng được, "Rầm" một tiếng quỳ trên mặt đất, vội vàng dập đầu xin tha thứ: "Huyện thái gia, tiểu dân bị mỡ heo che tâm, nhận tiền bạc củba người khác, làm theo lời củba người đó đến gây sự ở Thất Lý Hương…"
Những người khác nghe vậy cũng lập tức biến đổi sắc mặt, tiếp theo cũng đều quỳ xuống, nôn sạch sẽ chuyện thu tiền củba người khác để đến đây gây sự."
Dù sao cũng đã có người nói ra, từ đó Cố Tu Văn cũng sẽ thuận lợi tìm hiểu ngọn nguồn, chắc chắn không một ai trong bọn họ có thể chạy thoát.
Thay vì đến lúc đó tìm ra bọn họ, thì chẳng bằng bây giờ lập tức thừa nhận tội lỗi, cũng có thể bị xử lý nhẹ hơn.
Bọn họ nghĩ như vậy nên càng dập đầu như giã tỏi, lúc sau càng là tranh nhau nói với Cố Tu Văn về thủ phạm đứng đằng sau.
Cố Tu Văn nghe xong một lúc thì nghe được một cái tên.
Thanh Trúc.
"Người này là ai?" Cố Tu Văn không biết Thanh Trúc, liền mở miệng hỏi.
"Bẩm đại nhân, Thanh Trúc là nha hoàn bên người đường muội Lục Văn Viện của tiểu nữ." Lục Văn Tình trả lời.
Lục Văn Viện à.
Liên quan đến chuyện Lục Văn Viện tặng đến nhà các loại bánh ngọt như hạch đào hổ phách, nhưng lại muốn giả mạo là Lục Văn Tình đưa tặng thì tuy rằng Cố Vân Khê không cố ý nói cho hắn thì hắn vẫn biết được mọi chuyện.
Ấn tượng của Cố Tu Văn đối với Lục Văn Viện là vô cùng không tốt.
Lúc này người xúi giục người khác đến gây sự cũng là Lục Văn Viện…
Là bởi vì Lục Văn Tình có quan hệ tốt với Cố Vân Khê nên ghen tỵ hay là đằng sau lưng của Lục Văn Viện có người khác sai khiến đây?
"Dưới sự quản lý của bản quan mà lại xuất hiện chuyện như vậy thì tuyệt đối không thể tha thứ được." Cố Tu Văn nói: "Bắt tất cả những người này về huyện nha, cẩn thận tra hỏi, nhất định phải xử lý nghiêm khắc!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT