Lục Văn Tình và Tôn chưởng quầy của Thất Lý Hương đang ở đó để dàn xếp chuyện này, an ủi những người bị ảnh hưởng bởi hai người đánh nhau kia.
Nhưng rõ ràng là mọi việc cũng không diễn ra suôn sẻ như vậy.
"Đang ăn cơm bình thường thì vô cớ bị liên lụy không ăn được nữa, bây giờ ngươi chỉ nói không thu tiền cơm là được rồi hả? Tâm trạng đang tốt thì bị quấy nhiễu như vậy, nói gì thì ngươi cũng phải bồi thường vài bữa cơm mới được."
"Đúng vậy, một thân quần áo này của ta là do nương của ta may cho, người đã không còn ở trên đời này nữa rồi, quần áo này chính là tốn bao nhiêu tiền cũng không cầu được, ta muốn Lục chưởng quầy bồi thường hai mươi lượng bạc thì cũng không quá đáng đúng không."
"Lục chưởng quầy, ta cũng không phải muốn gây chuyện, nhưng đến mức độ như này thì cũng không thể nói mấy câu tùy tiện liền đuổi người đi như vậy được, ta bị đập nát một vò rượu, nên Thất Lý Hương phải bồi thường cho ta tiền rượu một tháng, đây cũng là điều nên làm mà."
"…."
Một đám người ồn ào ầm ĩ vây quanh Lục Văn Tình và Tôn chưởng quầy, hoàn toàn không để cho bọn họ có cơ hội lên tiếng.
Mùa đông lạnh lẽo nhưng trên trán của Lục Văn Tình đã đổ mồ hôi đầm đìa.
Chuyện này….
Cố Tu Văn nhíu mày, hơi nhón chân đi xung quanh xem xét một chút.
Người xung quanh thì đa phần là muốn xem náo nhiệt, cũng có một số người muốn nói mấy lời nhưng nhìn thấy những người đòi bồi thường từ Lục Văn Tình vẫn luôn hùng hổ, hung ác nên liền nuốt lời nói trở lại.
Còn mấy người đứng gần Lục Văn Tình và Tôn chưởng quầy nhất cũng là những người muốn gào to việc bồi thường nhất.
Mục đích của những người này là gì thì không cần phải nói cũng có thể biết được.
Cố Tu Văn hắng giọng, nói: "Những người nào đang gây sự ở đây!"
Tiếng quát này không hề giận dữ nhưng lại có sự uy hiếp nhất định.
Mọi người đều nhao nhao nhìn xem, khi thấy là Cố Tu Văn thì những người biết hắn đều vội vàng hành lễ.
"Huyện lệnh đại nhân."
"Huyện lệnh đại nhân." Lục Văn Tình nhìn thấy Cố Tu Văn nên cũng đi ra nghênh đón: "Không biết Huyện lệnh đại nhân đã đến, không tiếp đón từ xa …."
"Không sao, bản quan cũng chỉ là đi ngang qua, vốn dĩ muốn đến đây ăn một nồi thịt dê kho tộ, kết quả lại nhìn thấy nơi này vô cùng ồn ào nên muốn xem xét một chút."
Cố Tu Văn nhìn lướt qua một vòng, sau đó nói: "Vừa nãy đã nghe người hầu nói, hình như là có người say rượu gây sự? Bây giờ người đang ở chỗ nào?"
"Còn ở nơi này." Lục Văn Tình chỉ về phía hai người đang được tiểu nhị dìu đứng ở bên cạnh.
Hai người kia đều bị thương ở trên mặt, và cơ thể của bọn họ cũng lung lay sắp ngã, bộ dạng giống như đã say khướt.
"Bản quan thấy hai người này có chút quen mắt…." Cố Tu Văn hơi vuốt cằm: "Đã là say rượu gây sự thì liền bắt về nha môn, đánh mấy gậy để răn đe."
"Nếu tất cả mọi chuyện đều là do hai người này gây ra thì tất cả những liên quan như quần áo bị bẩn, bình rượu bị đập vỡ đều phải do hai người kia bồi thường mới đúng, ngoài ra Thất Lý Hương cũng đã bị hư hỏng bát đĩa và bàn ghế, cũng đều phải tính ở trên đầu của hai người này."
Cố Tu Văn nói: "Mấy người các ngươi, cùng với Lục chưởng quầy bên này cũng đều liệt kê tất cả những đồ đạc của mình bị làm hao tổn ra, có giá trị là bao nhiêu đều báo lên, đợi sau khi hai người kia tỉnh rượu thì bản quan sẽ làm chủ đòi bồi thường về cho các ngươi."
Vừa bị đánh mấy gậy, lại vừa phải bồi thường tiền bạc, nên hai con ma men vốn dĩ đang say khướt, đứng cũng đứng không thẳng, lập tức vội vàng "rầm rầm" quỳ gối trên mặt đất, dập đầu về phía Cố Tu Văn: "Huyện thái gia, là chúng ta nhất thời hồ đồ, uống hai ngụm rượu liền gây sự khắp nơi, mong huyện thái gia nể tình chúng ta lần đầu vi phạm, tha cho chúng ta đi."
"Đúng vậy, huyện thái gia, chuyện này là lỗi của chúng ta, chúng ta sẽ xin lỗi Lục chưởng quầy…."
Vừa nói xong thì hai người này liền quay về phía Lục Văn Tình, nhẹ giọng xin lỗi: "Lục chưởng quầy, hôm nay đều là lỗi của chúng ta."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT