"Đứa nhỏ Trác Viễn này rất hiếu thuận, ông đừng ở đó nói linh tinh."

Tống thị từ trong viện quây người trở lại, ngồi ở trước mặt Ngụy Đại Hữu, nói lời thấm thía, "Đây là những lời từ đáy lòng ta muốn nói cho ông nghe, ông phải sửa lại cái tính của ông đi, ta cũng không trông cậy vào việc ông đổi thành cái dạng gì, ít nhất, ông đừng luôn tìm người ta sinh sự, biết không?"

"Mấy năm trước, ông la lên hét xuống, cả ngày không coi con cái trong nhà như con người, ngại người ta không có bản lĩnh, làm cái này không được, làm cái kia không được, con cái của ông đều nhịn, hiện tại việc buôn bán của Trác Viễn cũng phát đạt, đối xử với con gái và ta đều không tệ, nhiều năm như vậy, cũng nhìn thấy Trác Viễn là thằng bé thành thật và tốt đẹp."

"Lúc trước ông cố kỵ việc nó ham muốn việc buôn bán ở cửa hàng nhà ta, căn bản là không có chuyện đó, bây giờ trở nên phát đạt cũng không có quên cội nguồn, đã có thể làm trọn mọi bề, chúng ta không nói đến việc sẽ phải cung phụng người ta, nhưng ít nhất cũng phải coi như một con người bình thường."

"Ông lại hành xử ngược lại, vẫn giữ cái tính nết ấy, cả ngày nghĩ cách làm người ta khó xử, tượng đất còn có ba phần nóng nảy đó, ông không sợ đến lúc đó thật sự chọc giận người ta, đến lúc đó thật sự liền bỏ gánh đi mất hay sao?"

"Hơn nữa dù thế nào cũng là nay đã khác xưa, chúng ta không xem những chuyện khác, chỉ cần xuy xét cho con gái của chúng ta, cũng nên đối xử với nhà Trác Viễn tốt một chút, nếu thật sự cả ngày đem lòng nhiều tình củba người ta dán vào cái mông lạnh, thời gian qua lâu, sẽ tạo thành mối thù hận."

"Ông kết thù này cũng không phải là cho chính mình, mà là kết thù cho con gái, đến lúc đó cuộc sống hàng ngày không suôn sẻ thì cũng chỉ có con gái phải hứng chịu!"

Tống thị nói một tràng vang vọng triệt để.

Thấy Ngụy Đại Hữu một lúc lâu cũng không hé răng, Tống thị đứng lên, "Ta nói đến nước này rồi, chính ông cũng ước lượng đi, xem sau làm sao thì làm, gia hòa vạn sự hưng, đừng bởi vì ông không xoay chuyển đầu óc mà đánh mất hết những ngày tháng tốt đẹp."

Dứt lời, Tống thị liền đi ra khỏi cửa nhà.

Ngụy Đại Hữu há miệng thở dốc, sau một lúc lâu cũng không có nói ra một lời.

Ngô Ký nhộn nhịp, Lưu Ký cũng không thua kém.

Mấy món thịt kho chung quy lại không thể để lâu, người muốn mua thì đều sẽ dự định cuối năm sẽ mua, đến lúc đó thuận tiện để nhà mình ăn trong ngày trừ tịch và ăn tết, hoặc là chiêu đãi họ hàng thân thích.

Nhưng lúc này, cửa hàng Lưu Ký người đến người đi, nối liền không dứt.

Nguyên nhân chủ yếu là vì tới chỗ cửa hàng Lưu Ký để mua món lạp xưởng mới.

Một bó lạp xưởng, có mùi vị cay rát, có ngũ vị, còn có vị ngọt, sau khi mua về thì gác ở trong hầm băng để giữ đông lạnh.

Khi ăn thì hấp lên, cắt miếng trực tiếp ăn, hoặc là xào lên ăn, hoặc là ăn cùng với cơm, hương vị lạp xưởng béo ngậy, mùi vị đậm đà, khi ăn đều cảm thấy vô cùng tuyệt hảo.

Vả lại giá lạp xưởng giá cũng vô cùng hợp lý, sau khi mua về, ăn bao nhiêu lấy bấy nhiêu, chế biến kiểu gì cũng thấy ăn ngon, có thể nói, hoàn toàn giải quyết triệt để được phiền não của những người trù nghệ không tốt.

Mà món lạp xưởng này đều là do xưởng trong thôn Bạch Gia thống nhất làm.

ăm nhỏ thịt, ướp gia vị, làm nhân lạp xưởng, phơi nắng……

Toàn bộ trong xưởng, có thể nói mùi thịt heo và lạp xưởng bốc lên tràn ngập xưởng.

Lạp xưởng bán chạy, chỗ xưởng liền càng bận rộn hơn, thịt heo không ngừng được đưa vào xưởng, lạp xưởng không được đem ra ngoài xưởng, Bạch Kim Bắc bận đến mức chạy vắt chân lên cổ.

Tuy nguồn tiêu thụ có Lưu Ký cùng Thất Lý Hương, không cần hắn phải nhọc lòng, nhưng những việc như đổ đầy lạp xưởng, kiểm tra chất lượng thịt heo vào xưởng, còn có việc vận chuyển lạp xưởng ra bên ngoài có đạt tiêu chuẩn hay không cũng đủ để Bạch Kim Bắc bận tối mắt tối mũi.

Bên phía Tô Mộc Lam thấy Bạch Kim Bắc lo liệu không hết quá nhiều việc, cũng thường xuyên kiểm tra giám sát công việc ở xưởng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play