Có thể nói, chuyện liên quan tới việc bốn chị em Bạch Thủy Liễu tứ tỷ đệ không phải con ruột, phảng phất chỉ như một trận gió thoảng qua, chỉ làm lung lay một ít lá cây đầu cành, cũng không có lưu lại dấu vết gì quá lớn.
Cuộc sống hàng ngày trôi qua, thấy tiết trời sắp chuyển mùa sang đông.
Thu hoạch xong cải trắng, xưởng càng bận rộn hơn.
Chỗ lều nấm vì thời tiết nên tốc độ mọc của nấm chậm lại một chút so với mùa thu, chẳng qua vì nệm rơm giữ ấm, hơn nữa ngày thường phải dùng nhiều than hỏa hơn để bảo trì độ ấm, tuy nấm lớn lên chậm một chút, nhưng cũng coi như có thể tiến hành bình thường.
Bên phía Tằng Chính Nghiệp, thấy mọi thứ ở lều nấm nơi này vẫn như thường, người phụ trách trồng nấm tài nghệ cũng đã học khá ổn liền chuẩn bị dọn dẹp một chút đồ vật về nhà.
Về nhà thương lượng một chút, năm vừa rồi là sống ở đâu, có nên dìu già dắt trẻ dọn đến bên này hay không.
Lúc đi, hắn mang theo vài người, để lại đại bộ phận ở chỗ này giúp đỡ trông coi lều nấm, phòng ngừa có chuyện gì ngoài ý muốn khiến không ở lại không hiểu công việc.
Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam, cùng với Bạch Kim Bắc tiễn Tằng Chính Nghiệp, tằng thêm cho hắn rất nhiều đồ vật.
Những đồ trong xưởng như kim chi, trứng muối, nước sốt nấm......, đây là tấm lòng của Tô Mộc Lam cùng Bạch Kim Bắc, vải dệt là Bạch Thạch Đường tặng cho.
Có thể nói, khi Tằng Chính Nghiệp trở về, không thể ít hơn đồ vật so với lúc tới nơi này.
Có điều nhiều đồ vật cũng chứng tỏ coi như áo gấm về làng, là chuyện vô cùng tốt đẹp.
Tằng Chính Nghiệp mặt mày hớn hở, chào tạm biệt Bạch Thạch Đường, Tô Mộc Lam và Bạch Kim Bắc, dẫn người xuôi về hướng nam trở về nhà.
Sau khi trời đổ hai đợt tuyết, trời càng ngày càng lạnh thêm.
Ngày mồng tám tháng chạp gần ngay trước mắt, đối với hộ nhà nông mà nói, đã có hơi hướng mùi vị của năm mới.
Các hộ gia đình bắt đầu chuẩn bị lương thực, các loại thịt, thức ăn,...... chuẩn bị ăn tết.
Chỗ cửa hàng Ngô Ký, đây là thời điểm buôn bán chạy nhất trong năm.
Mỗi năm đến cuối năm, các hộ gia đình đều cần dự bị chút thức ăn vặt, để đi đến nhà người khác thăm hỏi hoặc khi phải chiêu đãi khách khứa thì mang ra dùng.
Hai vợ chồng Ngô Trác Viễn và Ngụy thị dẫn theo tiểu nhị ở bên trong cửa hàng bận túi bụi.
Tống thị nhìn con gái và con rể bận không ngừng nghỉ, rất đau lòng, chờ sau khi Đại Bảo cùng tiểu Bảo đi học đường, liền đi tới cửa hàng phụ một chút.
"Ôi, cái chân này của ta rất khó chịu, chờ lát nữa bà đi lấy mớ thuốc dán về cho ta nhé." Ngụy Đại Hữu thấy Tống thị muốn ra cửa, rầm rì mà nói, "Lúc nào đến buổi trưa, bảo Ngô Trác Viễn mua chén mì thịt dê hấp về, món này chỉ có quán ở dãy phố phía đông kia là nấu ăn ngon, bên trong cửa hàng bên này không ngon." Tống thị ném ánh mắt trợn trừng cho Ngụy Đại Hữu.
"Hai đứa Trác Viễn chúng nó đều bận đến mức nào rồi, ông cũng đừng thêm phiền biết không? Còn cái chân kia của ông, năm ngày thì có bốn ngày đều khó chịu, ta thấy nếu thật sự không ổn, nhà chúng ta bỏ chút tiền ra, ông đi phủ thành tìm một đại phu để nhìn xem, có thể nhìn thấy ổn thì thôi, nhưng nếu nhìn không ổn thì hỏi đại phu xem chân này có thể cưa đi được không, đỡ phải cả ngày bị đau."
"Bà nói thế mà cũng mở miệng ra được à?" Ngụy Đại Hữu trừng mắt nhìn lại bà, gào lên nói, "Người có tuổi rồi, trên người không thoải mái là chuyện thường, đến chỗ của bà thì lại thành việc phiền phức là sao?"
"Hơn nữa, Ngô Trác Viễn có bận thế nào thì cũng đâu đến mức không có thời gian để mua một chén mì về chứ? Ta thấy đây là đủ lông đủ cánh rồi, liền không để chúng ta vào mắt nữa, muốn vênh mặt hất hàm kiêu căng thì có."
"Ta nói với bà, bà đừng lúc nào cũng vội vàng đi giúp đỡ chúng làm việc, làm nhiều việc càng có vẻ mất mặt, không xem trọng bà nữa."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT