Cố Tu Văn gật đầu với hai người bọn họ, sắc mặt cũng rất nghiêm túc.
Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường đều hiểu ý, mời Cố Tu Văn vào trong nhà chính, sau đó lại dặn bọn nhỏ tự quay về phòng để đọc sách và chơi đùa.
"Cố đại nhân, không biết là có chuyện gì vậy?" Bạch Thạch Đường chắp tay hỏi.
Cố Tu Văn hơi do dự một chút: "Tình huống của việc này có chút phức tạp, để công bằng….
thì sợ là phải mời phu thê hai người đến nha môn một chuyến." Đi nha môn?
Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường ngẩn ra.
"Không biết Cố đại nhân muốn chúng ta đến nha môn là bởi vì chuyện gì vậy?" Tô Mộc Lam hỏi.
"Có người tố cáo Bạch chưởng quầy đã bắt cóc cháu gái của hắn ta là Ngưu Thủy Liễu." Cố Tu Văn nói: "Người này tên là Ngưu Bát Cân, là người của thôn Ngưu gia, nói Thủy Liễu là con gái ruột của đệ đệ hắn, từ sau khi đệ đệ chết thì vẫn luôn không tìm thấy người, gần đây mới phát hiện Thủy Liễu ở nhà của các ngươi nên đã tố cáo lên huyện nha, muốn giúp đệ đệ tìm nữ nhi về nhà."
"Ngưu Tám Cân đến huyện nha tố cáo cũng dẫn theo người của thôn Ngưu gia, muốn lấy lại công bằng cho Ngưu Cửu Cân, đã làm ồn ào náo loạn ở trên huyện thành, vì vậy ta liền đến hỏi Bạch chưởng quầy xem rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?"
Dựa vào hiểu biết của Cố Tu Văn đối với Bạch Thạch Đường thì hắn không thể làm chuyện bắt cóc nữ nhi nhà người khác được, nhưng Ngưu Bát Cân nói chuyện rất chắc chắn, cũng có rất nhiều nhân chứng, vì vậy dường như đó là sự thật.
Nếu việc này thật sự đúng như lời của Ngưu Bát Cân nói, Bạch Thủy Liễu chính là Ngưu Thủy Liễu thì Cố Tu Văn cảm thấy trong chuyện này chắc chắn còn có ẩn tình, cho nên đặc biệt đến hỏi Bạch Thạch Đường nguyên nhân trong đó.
"Cố đại nhân."
Bạch Thạch Đường mím môi, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Lời nói của Ngưu Bát Cân là sự thật, Thủy Liễu chính là…."
"Thật sự là nữ nhi của Ngưu Cửu Cân, là đệ đệ của Ngưu Bát Cân, không phải là con ruột của ta…"
Bạch Thủy Liễu không phải là con gái ruột của Bạch Thạch Đường sao?
Tô Mộc Lam không thể tin nổi nhìn về phía Bạch Thạch Đường.
Bởi vì sự xuất hiện của Cố Tu Văn nên ngày 15 tháng 8 năm nay là một ngày không hề bình yên.
Đợi đến khi bọn nhỏ đều đã trở về phòng ngủ thì Tô Mộc Lam đứng ở cửa nhà chính, nhìn Bạch Thạch Đường đứng ở trong sân luyện võ như thường lệ.
Chuyện Bạch Thủy Liễu không phải là con ruột của Bạch Thạch Đường thật sự là vượt quá dự kiến của nàng, nguyên nhân trong chuyện này tuy rằng cũng coi như là hợp tình hợp lý nhưng vẫn khiến cho nàng suy nghĩ nhiều hơn.
Nếu Bạch Thủy Liễu không phải là con ruột của hắn, như vậy thì Bạch Thạch Đường nói với trong thôn là hắn ở bên ngoài thành thân sinh con và thê tử đã qua đời vì bị bệnh có phải hay không cũng đều là giả, chỉ vì che mắt người khác mà thôi.
Như vậy thì ba đứa Bạch Lập Hạ, Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu cũng có thể không phải là con ruột của Bạch Thạch Đường sao?
Tô Mộc Lam muốn biết đáp án, nhưng không biết rốt cuộc có nên hỏi hay không.
Ngay lúc nàng đang do dự thì Bạch Thạch Đường đã dừng lại động tác, nhấc chân đi vào nhà chính, hạ giọng nói: "Tình huống của Lập Hạ và Thủy Liễu không khác nhau lắm, chỉ là nương của Lập Hạ đã sớm hòa ly, phụ thân của Lập Hạ cũng không có thân nhân cùng huyết thống khác, nên sẽ không có người đến tìm nữa."
"Trúc Diệp và Mễ Đậu là cặp sinh đôi long phượng, cha nương của chúng không phải là người trong tiêu cục, chỉ là dân chúng bình thường mà thôi, trên đường chúng ta đi áp tải hàng hóa tìm không được chỗ ở nên đã ở trọ một nhà nông ở dưới chân núi, kết quả thì buổi tối lại đụng phải bọn thổ phỉ đến thôn cướp đoạt tài sản, cha nương của hai đứa vì muốn thông báo cho người trong thôn nên bị bọn thổ phỉ sát hại."
"Lúc ấy đoàn người của chúng ta liền đứng ra nhận hai đứa về nuôi dưỡng, sau đó những người cùng nhau đi áp tải hàng hóa lần đó cũng lần lượt xảy ra chuyện, mấy đứa nhỏ liền về ta nuôi dưỡng."
"Những chuyện này chỉ có vài người trong tiêu cục biết được, đối với mọi người trong thôn thì ta chỉ nói là đã thành thân sinh con ở bên ngoài, thê tử đã mất, chỉ còn có mình ta nuôi dưỡng mấy đứa nhỏ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT