Sau khi mua thịt xong thì Tô Mộc Lam lại đi mua thêm một ít dầu muối tương dấm, và một số vật dụng trong bếp.

Bạch Thạch Đường vẫn luôn đi theo bên cạnh cầm đồ, nhưng luôn nhìn trái nhìn phải, giống như đang muốn tìm kiếm cái gì đó.

"Đang tìm gì vậy?" Tô Mộc Lam hỏi một câu.

"Tìm được rồi." Bạch Thạch Đường đột nhiên nói với Tô Mộc Lam: "Ngươi chờ ta một lát, ta lập tức trở về."

"Ừ." Tô Mộc Lam đặt đồ vật lên trên xe trâu rồi dùng dây thừng buộc cố định lại, hơi ngạc nhiên nhìn Bạch Thạch Đường đi đến trước sọt trúc của một thanh niên đang bày quán.

Sau đó không bao lâu thì Bạch Thạch Đường đã quay về, mang theo sọt trúc củba người thanh niên kia.

Rõ ràng là đã mua hết đồ củba người ta.

"Đây là cái gì vậy?"

Là gì mà khiến cho Bạch Thạch Đường mua một lúc nhiều như vậy.

Tô Mộc Lam tò mò xem xét.

"Là hạnh nhân khô." Bạch Thạch Đường nói: "Là quầy hàng mà lần trước đã mua, ta vừa nếm thử rồi, hương vị vẫn giống như vậy, ngươi nếm thử chút xem?"

Thời tiết mùa thu khô ráo, lúc này lại có hạnh nhân khô vừa chua vừa ngọt nên Tô Mộc Lam cũng cầm một cái bỏ vào miệng.

Vị chua và vị ngọt lập tức lan tràn trong khoang miệng.

Tô Mộc Lam không nhịn được phải gật đầu: "Ừ, không tồi, ăn ngon giống như lần trước."

"Lần trước ngươi nói ăn ngon nên ta vốn dĩ muốn đợi đến thời gian họp chợ thì sẽ quay lại trên trấn để mua, nhưng mà người bày quán lại không đến, hôm nay thật may mắn là gặp được."

Bạch Thạch Đường nói: "Ta nghe chuyện của hắn thì hình như là cảm thấy mùa hè có nhiều người bán hạnh nhân khô nên thấy bán không được giá, nên liền chờ đến khi mùa thu thì mới lại làm một ít hạnh nhân khô mang đến họp chợ, có thể bán được giá tốt hơn."

Có nhiều người bán hàng coi trọng việc tìm đồ hiếm để bán, muốn lấy giá cao hơn, đây cũng không phải là điều gì đáng trách, cũng là chuyện rất phổ biến, không có gì ngạc nhiên cả.

Chỉ là….

Bạch Thạch Đường bởi vì lúc ấy nàng nói một câu hạnh nhân khô ăn ngon nên liên tục đi lên chợ mấy chuyến chỉ vì muốn tìm hạnh nhân khô sao?

Lúc này còn mua hơn phân nửa sọt hạnh nhân khô, cũng là bởi vì lúc đó nàng nói một câu hạnh nhân khô ăn ngon sao?

Động tác đi lấy hạnh nhân khô của Tô Mộc Lam hơi ngừng lại một chút.

"Ta thấy hương vị của hạnh nhân khô nhà này làm không tệ, cũng có thể để lâu nên liền mua nhiều một chút, đặt ở trong nhà từ từ ăn dần." Bạch Thạch Đường nói: "Chắc hẳn bọn nhỏ cũng rất thích ăn."

"Vừa chua vừa ngọt nên bọn nhỏ khẳng định rất thích." Tô Mộc Lam tìm một miếng vải sạch phủ lên sọt trúc chứa hạnh nhân khô, để đề phòng có tro bụi rơi vào trên đường trở về.

Đã nói rồi mà, đúng là Bạch Thạch Đường vẫn luôn đau lòng mấy đứa nhỏ hơn.

Nàng nghĩ nhiều rồi.

Tô Mộc Lam mím môi cười.

Bạch Thạch Đường rũ mắt xuống, quăng rọi điều khiển xe trâu về nhà.

Buổi trưa ăn mì hấp, cùng với canh thịt viên, bọn nhỏ ăn đến mức bụng đều tròn căng.

Buổi trưa Bạch Học Văn ăn cơm ở nhà của Tô Mộc Lam cũng là mở rộng bụng để ăn uống, liên tục khen ngợi tay nghề nấu ăn của nàng.

Chớp mắt đã tới ngày 15 tháng 8.

Cố Tu Văn đã đến thôn Bạch gia từ lúc sáng sớm.

Cố Văn Khê nhìn thấy Cố Tu Văn liền bĩu môi: "Cha không phải đã nói là sau khi ăn cơm trưa xong mới đến đón con mà, sao lại tới sớm như vậy?"

Lúc trước đã nói rõ rồi, buổi trưa hôm nay sẽ làm mì canh cá viên để ăn, nếu về nhà sớm như vậy thì sẽ không được ăn rồi, vì vậy Cố Vân Khê có chút không vui.

"Cha đến sớm như vậy không phải là vì muốn đón con mà là có việc tìm Bạch bá bá và Tô bá nương của con." Cố Tu Văn nói.

Cố Tu Văn có việc muốn tìm nàng và Bạch Thạch Đường sao?

Tô Mộc Lam hơi ngạc nhiên nhìn về phía Cố Tu Văn, động tác rót trà của Bạch Thạch Đường cũng dừng lại một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play