Trương mụ mụ là bà vú của Cố Vân Khê, làm việc nhiều năm vô cùng ổn thỏa, Cố Vân Khê cũng hết sức tin tưởng bà.
Sau khi mang mấy món điểm tâm chướng mắt ấy đi, bốn đứa trẻ vì chuyện này mà tâm trạng bị ảnh hưởng, thu dọn một phen, sớm trở về đi ngủ.
Ngày hôm sau, từ sáng sớm Trương mụ mụ đã mang theo người đi đến Tề Thuận Trai.
Khi đi, bà mặc bộ quần áo tốt nhất của chính mình, còn mang theo hai nha hoàn, hai gã sai vặt, ngồi xe ngựa mà Cố Vân Khê ngày thường hay ngồi.
Quy cách của xe ngựa, kiểu trang trí phía trên xưa nay đều theo quy chế, Cố Vân Khê là thiên kim duy nhất của huyện lệnh trong huyện, xe ngựa chở nàng đương nhiên cũng là xe tốt nhất huyện.
Rất nhiều cửa hàng vẫn nhận ra chiếc xe ngựa này.
Khi Trịnh chưởng quầy của Tề Thuận Trai nhìn thấy chiếc xe ngựa này ngừng ở cửa, mà Trương mụ mụ lại từ phía trên bước xuống liền vội vàng bước lên nghênh đón "Ngọn gió nào thổi ngài tới đây thế, ngài muốn cái gì, phái người dặn dò một tiếng, chúng ta sẽ đưa đến phủ cho ngài là được mà."
"Vừa hay hôm nay sư phó làm đậu hủ hạnh nhân, nguyên liệu non mềm, có vị ngọt, có lẽ Cố tiểu thư cũng thích ăn, ta sẽ chuẩn bị mấy phần, để Cố tiểu thư nếm thử mùi vị."
"Không vội." Trương mụ mụ cố tình tỏ ra kiêu kì, thong thả ung dung cầm túi tiền từ trong tay áo ra, "Hôm qua lấy hai món bánh củ mài mứt táo và hổ phách hạch đào ở chỗ Tề Thuận Trai này, Trịnh chưởng quầy thử tính toán xem hết bao nhiêu tiền." Hôm qua nhà họ Cố mua đồ vật từ nơi này sao?
Trịnh chưởng quầy sửng sốt một chút, ngày hôm qua cả ngày hắn ở trong cửa hàng, chưa bao giờ gặp qua bầy kì kẻ nào của nhà họ Cố, sao Trương mụ mụ lại nói bà mua hai phần thức ăn từ nơi này chứ?
"Lúc ấy Trịnh chưởng quầy không ở đây, vừa lúc gặp Lục tiểu thư của nội phủ, Lục tiểu thư lấy đồ vật, nhưng mà Lục tiểu thư rất khách khí, như thế nào cũng không chịu lấy tiền, còn tự mình đưa đến nhà, trong nhà điêu nô không hiểu chuyện, liền mặc kệ Lục tiểu thư tặng miễn phí đồ vật."
"Tiểu thư nhà ta nghe nói đến chuyện này, liền sai ta nhanh chóng mang tiền tới đây, không để cho Tề Thuận Trai thiệt thòi không công mới ổn, lão bà tử ta thấy cũng đúng, tuy Lục tiểu thư khách khí, nhưng nếu làm như vậy thì có vẻ nhà họ Cố hơi có phần ỷ thế hiếp người, thật sự không ổn, cho nên vội vàng chạy tới đây một chuyến."
Làm chưởng quầy nhiều năm, Trịnh chưởng quầy cũng không phải kẻ ngốc, khi nghe xong lời này, trong lòng lập tức hiểu rõ chuyện gì xảy ra dựa theo lời nói của Trương mụ mụ, cũng lập tức hiểu rõ ý của bà.
"Đúng, Đúng là có chuyện như vậy."
Trịnh chưởng quầy gật đầu như giã tỏi "Chủ yếu cũng là Cố đại nhân yêu dân như con, chúng ta thân là bá tánh, mọi người đều rất kính ngưỡng, Tề Thuận Trai chúng ta cũng luôn muốn bày tỏ sự kính trọng, chẳng qua vẫn luôn không có cơ hội……"
"Nếu Cố đại nhân khách khí như vậy, chúng ta tự nhiên không có lý nào lại không để ý tới, tiền này ta sẽ thay Lục tiểu thư nhận lấy, ít nữa sẽ chuyển giao lại cho Lục tiểu thư."
"Làm phiền Trịnh chưởng quầy." Trương mụ mụ khẽ gật đầu, đưa túi tiền cho Trịnh chưởng quầy, "Số tiền dư lại này cũng không cần trả lại."
"Thế thì đa tạ."
Trịnh chưởng quầy thấy Trương mụ mụ đi ra ngoài, vội vàng đi theo tiễn, "Trương mụ mụ đi thong thả."
Cho đến khi đưa bà ta lên xe ngựa, lại thấy xe ngựa đi xa, lúc này Trịnh chưởng quầy mới phát giác cái trán của chính mình cùng phía sau lưng đã toát đầy mồ hôi vì sợ hãi.
Lúc này hắn cũng bất chấp việc lau mồ hôi, Trịnh chưởng quầy dặn dò một k tiểu nhị khác để ý cửa hàng, còn chính mình lại nhanh chóng cầm túi tiền này đi tìm Lục Tề Thuận.
Rốt cuộc chuyện lớn như vậy, phải nói rõ ràng với Lục Tề Thuận mới được.
Không biết chuyện này là Lục Tề Thuận bày mưu đặt kế, hay là không hiểu rõ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT