Lục Văn Tình đúng là tiểu thư nhà họ Lục, nhưng tiểu thư nhà họ Lục không phải chỉ có một mình Lục Văn Tình.
"Tiểu thư, ngài chờ một chút, lão nô đi hỏi thăm cho rõ ràng." Trương mụ mụ xách theo hộp đồ ăn, vội vã đi tìm người gác cổng hỏi chuyện.
Không mất nhiều thơi gian, Trương mụ mụ đã trở về, nói rõ chuyện đã hỏi thăm ra cho đám người Cố Vân Khê các nàng.
"Hộp đồ ăn này đúng là Lục tiểu thư đưa tới, chẳng qua ta cẩn thận hỏi han, đúng là không phải tiểu thư Lục Văn Tình, mà là Lục Văn Viện của nhị phòng nhà họ Lục."
"Lục Văn Viện đưa cho người gác cổng một thỏi bạc, bảo người gác cổng chỉ nói là Lục tiểu thư đưa tới, không cần nhiều lời nói khác là được, người gác cổng thấy tiền sáng mắt, liền đồng ý."
"Người gác cổng này làm việc ở trong nhà thời gian đã lâu, thật đúng là càng ngày càng lớn mật, chuyện như vậy cũng dám lừa gạt, phải đánh cho một trận đòn mới được!" Cố Vân Khê tức giận đến mức đỏ bừng mặt.
Tuy tuổi tác của nàng không lớn, nhưng ngày thường xem nhiều kịch nghệ cùng thoại bản, từ nhỏ lại ở nhà ngoại một khoảng thời gian, bắt gặp rất nhiều chuyện dơ bẩn trong viện lớn nhà cao cửa rộng, đối với những cử chỉ quanh co lòng vòng này, cô bé cũng hiểu rõ một chút.
Lục Văn Viện tự xưng là Lục tiểu thư, vì chính là để khiến nàng không phòng bị, coi những thức ăn này là Lục Văn Tình đưa tới như thường lệ, trực tiếp nhận lấy.
Việc hai nhà Lục Văn Viện và Lục Văn Tình tranh đấu, cùng với tính nết của Lục Văn Viện, Cố Vân Khê đều biết được, hiện tại cũng đoán được tính toán của Lục Văn Viện.
Tưởng tượng đến việc Lục Văn Viện muốn lợi dụng nàng, Cố Vân Khê tức giận đến mức suýt nữa ném vỡ chén trà trong tay đi "Mấy thứ này, đều cho trả về hết cho nàng ta!"
"Tiểu thư chớ có tức giận, mấy thứ này đã đưa tới, lại đưa trở về cũng không ổn, đối phương đã có suy nghĩ bất chính, kiểu gì cũng sẽ thêm mắm thêm muối mà nói một hồi, nói là lễ thượng vãng lai, nếu nói như vậy, chúng ta càng không biết mở miệng hồi đáp thế nào."
Trương mụ mụ nói, "Chẳng qua tiểu thư cũng chớ hoảng sợ, ngày mai lão nô lại chạy đi một chuyến, mang tiền đến chỗ Tề Thuận Trai kia, chuyện này cũng coi như là hiểu rõ."
Đưa tiền bạc qua đó, thứ này coi như là mua.
Có điều chẳng qua là nhà họ Cố chúng ta dòng dõi cao thượng hơn một chút, Tề Thuận Trai sợ mất lễ nghĩa, cho nên phái Lục Văn Viện tự mình đi đưa mà thôi.
Chuyện này bề ngoài tuyệt đối sẽ không nói nhà họ Cố có bất kì điều gì không ổn, còn về phía nhà họ Lục, mặc dù muốn biểu hiện tôn trọng, để Lục Tề Thuận hoặc là Lục Cảnh Thắng đưa đi đều được, nhưng lại để Lục Văn Viện tới, sự vi diệu trong chuyện này, mọi người ngẫm nghĩ đều biết.
Lục Văn Viện mong ngóng việc đưa thức ăn tới, Trương mụ mụ cảm thấy mục đích của nàng ta không dừng lại ở một mình chỗ của Cố Vân Khê.
Rốt cuộc tuy Cố Tu Văn là người góa vợ, nhưng tuổi tác còn trẻ, lại là huyện lệnh, nhà họ Cố lại là chi thứ của nhà Cố ở kinh thành, toàn bộ tông tộc cũng rắc rối khó gỡ, quan tâm lẫn nhau, nếu nhà họ Cố ở bên phía kinh thành có thể thoáng giúp đỡ một chút, Cố Tu Văn thăng chức cũng là chuyện sớm hay muộn.
Gia cảnh như vậy, mặc dù là vợ kế, sau khi gả vào phải làm mẹ kế, nhưng vẫn có không ít cô nương nhà người khác muốn leo lên.
Nếu nói Lục Văn Viện không hề có chủ ý này, Trương mụ mụ không tin.
Cho nên, Lục Văn Viện đã làm ra chuyện như vậy, thậm chí hối lộ dưới mí mắt của nhà họ Cố, thế thì bà đương nhiên không cần lại cân nhắc điều gì vì Lục Văn Viện nữa.
Tiêu diệt uy phong của nàng ta, cũng dập tắt những suy nghĩ không sạch sẽ đó của nàng ta đi.
Có điều Cố Vân Khê còn nhỏ tuổi, bây giờ lại đang ở trước mặt ba chị em nhà họ Bạch, Trương mụ mụ đành tạm thời ép suy nghĩ trong lòng xuống, chỉ nói rõ sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT