Tô Mộc Lam do dự có nên mở miệng dò hỏi chuyện liên quan tới Quách Thủy Sinh hay không, còn có năm đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, những đồng tiền mà bị Quách Thủy Sinh tham ô tốt cuộc là cái gì.

Không đợi Tô Mộc Lam quyết định có nên hỏi hay không, Bạch Thạch Đường đã mở miệng trước.

"Chuyện này nhắc lại cũng hơi dài, là chuyện diễn ra trước khi ta xảy ra chuyện lúc áp tải trên đường."

"Quách Thủy Sinh vốn là tiêu sư trong tiêu cục, cùng vận chuyển hàng hóa giống ta suốt từ nam chí bắc, lúc chúng ta ở chung vô cùng hòa hợp, đặc biệt bao gồm cả hắn, sáu người chúng ta vốn là một nhóm tiêu sư sớm nhất trong tiêu cục, tình cảm cũng thân thiết hơn những tiêu sư khác một chút."

"Tuy việc áp tải hàng hóa nhanh kiếm được tiền, cũng kiếm được nhiều tiền, nhưng rốt cuộc cũng có hung hiểm, mà mỗi người đều dìu già dắt trẻ giống nhau, nếu xảy ra chuyện gì, chỗ tiêu cục mặc kệ không bồi thường gì cả, mọi người chỉ có thể tự nghĩ cách riêng."

"Cho nên sáu người chúng ta liền thương lượng một phen, mỗi tháng mỗi người tiết kiệm rồi gửi một ít tiền vào cửa hàng vàng bạc bên trong huyện thành, nếu nhà ai xảy ra chuyện, nhà người khác sẽ lấy số tiền này ra, thay thế nhà người kia xử lý hậu sự, thu xếp cho cha mẹ vợ con người đó."

"Mấy năm nay, lục tục có bốn người xảy ra chuyện, ba người qua đời, một người bị trọng thương, đành phải trở về trồng trọt sinh hoạt, số tiền này vẫn luôn tiếp tục phát huy được công dụng."

"Chờ đến lần cuối cùng ta áp tải, nơi này tiền bạc tuy còn thừa không nhiều lắm, nhưng cũng còn có hơn ba mươi lượng bạc, đáng lẽ ra sau khi ta xảy ra chuyện, Quách Thủy Sinh nên cầm con dấu của mọi người đi lấy tám phần tiền ra, đưa đến trong nhà."

Nhưng Quách Thủy Sinh lại nghiễm nhiên không hề dựa theo ước định mang số tiền kia tới trợ giúp trong nhà vượt qua cửa ải khó khăn.

Chẳng trách lúc trước nàng còn tò mò, vì sao mỗi tháng Bạch Thạch Đường kiếm tiền không ít, vậy mà sau khi hắn qua đời, vì sao trong nhà lại bần hàn thành bộ dạng đó.

Lấy một phần tiền kiếm được góp vào trong quỹ nguy hiểm, nhưng cuối cùng cũng không nhận được, chẳng trách trái tim của Bạch Thạch Đường trở nên băng giá, nói lời lạnh nhạt như vậy đối với Quách Thủy Sinh kia.

Tô Mộc Lam hơi hơi gật gật đầu, "Thì ra là thế."

"Cũng là ngươi trước đó mang theo bọn nhỏ tìm mọi cách kiếm tiền, cuộc sống này mới tiếp tục trôi qua êm đềm, nếu không, chờ đến ta khi trở về, trong nhà không biết đã biến thành bộ dáng gì."

Bạch Thạch Đường nói, "Với Quách Thủy Sinh mà nói, mặc dù trước đó là huynh đệ cùng nhau vào sinh ra tử, việc này cũng không thể nào tha thứ được."

Tô Mộc Lam lại gật gật đầu một lần nữa.

Chính xác, nếu đổi lại là nàng, có lẽ nàng có ý tưởng giống Bạch Thạch Đường.

"Hôm nay không phải là lần đầu tiên Quách Thủy Sinh tới tìm ta, lúc trước cùng Mễ Đậu đi huyện dự khảo thí, hắn đã từng tới khách sạn tìm ta một lần."

Bạch Thạch Đường nói tiếp, "Lúc ấy hắn nói những lời y như hiện tại, cũng vẫn những chuyện đó, kêu gào về việc hiện tại cuộc sống của hắn trôi qua chật vật khó khăn như thế nào."

"Lúc ấy ta ở tại khách điếm, hắn có thể tìm được tới nơi, hiển nhiên là đã sớm hỏi thăm rồi, ta phỏng đoán có lẽ là thấy ta hiện tại trong tay dư dả, liền muốn để ta giúp đỡ một chút cũng nên."

"Nhìn dáng vẻ kia của hắn giống như có ý xấu, cố ý la lối khóc lóc lăn lộn, không cần để ý tới hắn, mặc kệ hắn là được." "Ừ." Tô Mộc Lam lên tiếng.

Nấu cơm xong, xào chín đồ ăn, hai người ở nhà ăn cơm trưa.

Đến buổi chiều, hai người vẫn như thường ngày, một người xử lý vườn hoa, người còn lại xử lý đất trồng rau.

Liếc mắt thấy Quách Thủy Sinh vẫn còn quỳ ở đó, hai người cũng không hề để ý tới, chỉ coi hắn như không tồn tại.

Vẻ mặt của Quách Thủy Sinh càng ngày nhăn nhó ác hơn.

Thứ nhất là bởi vì đói khát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play