Cảm xúc trên mặt Quách Thủy Sinh cứng đờ, cũng hết sức sửng sốt.
Sau khi phục hồi lại tinh thần, Quách Thủy Sinh cắn chặt răng, khuôn mặt tràn đầy không cam lòng.
Bạch Thạch Đường này, thật sự là ý chí sắt đá, không hề có một chút lòng thương hại nào.
Hiện tại cuộc sống của túng quẫn đến như thế, như trứng chọi đá, đừng nói là ăn thịt, ngay cả thời điểm ăn mì trắng lần trước là ngày bao nhiêu mà hắn cũng chẳng nhớ rõ nữa.
Trong nhà nhị đệ vẫn thích đánh bạc, phòng ốc và đồng ruộng không chỉ đều bị thua sạch sẽ mà còn vừa đánh vừa mắng vợ, cuối cùng vợ của nhị đệ không chịu đựng nổi chuyện này, bỏ đi theo nam nhân lạ, để lại hai đứa con nít chỉ biết gào khóc đòi ăn.
Tam đệ không có bản lĩnh gì, bị vợ tam đệ quản lý chặt chẽ, trong nhà một nửa thu hoạch từ trồng trọt đều bị vợ tam đệ cầm đi trợ cấp nhà mẹ đẻ của tam đệ, trong nhà khi lương thực không đủ ăn, chỉ có thể mở miệng hỏi đại ca là hắn.
Hắn đã là người 30 tuổi, sau khi bà vợ mất sớm mấy năm trước, đến bây giờ vẫn luôn không có tiền bạc để cưới tiếp, hiện tại một một mình hắn cả ngày lao động vất vả, muốn nuôi sống người của cả ba gia đình, hắn thật sự rất vất vả.
Cuộc sống hàng ngày túng quẫn nặng nề, chính bản thân Quách Thủy Sinh đều không nhìn thấy tương lai.
Cho đến khi Quách Thủy Sinh đi tới huyện thành bán trứng gà, thấy Bạch Thạch Đường đi từ Linh Lung Các ra.
Bạch Thạch Đường còn sống, khí phách hăng hái, bước chân vững chắc, quần áo trên người tuy không nổi bật, nhưng Quách Thủy Sinh lại nhận ra nó được làm từ chất liệu cực tốt.
Quan trọng nhất chính là, Quách Thủy Sinh nghe thấy chưởng quầy của Linh Lung Các gọi Bạch Thạch Đường là chủ nhân.
Có thể mở cửa hàng Linh Lung Các lớn như vậy, tốt như vậy đủ để thấy Bạch Thạch Đường đại nạn không chết, lúc này có thể hưởng phúc đến cuối đời.
Quách Thủy Sinh về nhà suy nghĩ hồi lâu sau, cuối cùng quyết định đi tới huyện thành tìm Bạch Thạch Đường, hỏi thăm một phen, biết được buổi tối ngày đó Bạch Thạch Đường đặt chân ở khách điếm liền tới tìm.
Thứ nhất, là nhận lỗi lầm năm đó với Bạch Thạch Đường, hy vọng Bạch Thạch Đường có thể tha thứ cho hắn chuyện năm đó hắn biển thủ số tiền kia.
Thứ hai, hy vọng Bạch Thạch Đường có thể nể tình vài người năm đó cùng nhau vào sinh ra tử mà giúp hắn một tay.
Nếu không thể có sẵn bạc cho hắn thì được thì cửa hàng Linh Lung Các lớn như vậy, nhất định sẽ cần tiểu nhị, để Ba huynh đệ bọn họ tới làm việc, coi như cứu cả nhà hắn.
Quách Thủy Sinh nghĩ như vậy, liền nói với Bạch Thạch Đường như vậy.
Có điều hắn không ngờ được chính là Bạch Thạch Đường cũng không muốn nói quá nhiều lời với hắn, sau khi quát lớn vài câu thì liền đuổi hắn ra ngoài phòng cho khách ở khách điếm.
Hoàn toàn không quan tâm đến, lúc ấy người trong khách điếm đều nhìn thấy bộ dạng chật vật lúc ấy của hắn.
Ngay cả tiểu nhị trong khách cũng dựa vào cái nhìn trông mặt mà bắt hình dong, thấy hắn chật vật như vậy mà vẫn ác khẩu chỉ trích, đuổi hắn ra khỏi khách điếm.
Lúc ấy Quách Thủy Sinh chỉ có thể bất đắc dĩ rời khỏi huyện thành trước, về nhà mình.
Nhưng bộ dáng trong nhà như thế kia …
Quách Thủy Sinh lại lần nữa lấy hết can đảm, đi tới thôn Bạch Gia, hy vọng vợ của Bạch Thạch Đường là người có tấm lòng lương thiện, thấy hắn đáng thương như vậy, có thể giúp hắn một lần.
Nhưng hiện tại …
Rất rõ ràng, hai vợ chồng này là, người giống nhau.
Bạch Thạch Đường càng châm chọc hắn là đang cố ý bức bách, trong lòng có ác ý.
Quách Thủy Sinh hắn đâu phải là loại người như thế chứ?
Quách Thủy Sinh cắn chặt răng, chung quy không nghe theo lời nói của Bạch Thạch Đường, đi ra ngoài cửa quỳ, nhưng cũng hơi xê dịch, bảo đảm chính mình có thể bị những người đi qua cửa nhà Bạch Thạch Đường nhìn rõ ràng.
Mà hai người Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường lúc này đi vào nhà bếp, tiếp tục làm cơm trưa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT