"Dân nữ Lục Văn Tình gặp qua Cố Huyện lệnh." Lục Văn Tình hành lễ.
"Lục chưởng quầy không cần khách khí." Cố Văn Tu vội vàng nói: "Lúc trước đã nghe tiểu nữ nhắc tới Lục chưởng quầy, chỉ là trước kia chưa từng gặp mặt nên ta cũng không biết Lục chưởng quầy ra sao."
"Ta cũng hay thường xuyên đi mua điểm tâm ở Thất Lý Hương do Lục chưởng quầy mở, hai ngày nay có bán bánh đậu hoa sen, hương vị vô cùng thơm ngon."
Thấy Cố Tu Văn khen ngợi điểm tâm của Thất Lý Hương nên Lục Văn Tình cũng vô cùng vui vẻ: "Bánh đậu hoa sen này là công thức do gia phụ truyền lại, ta cũng coi như thêm vào chút kinh nghiệm, đã có thể hợp khẩu vị của đại nhân thì để ngày khác ta sẽ đưa thêm một ít đến phủ của ngài."
"Nếu như vậy thì chỉ có mỗi bánh đậu hoa sen là không được, ta còn muốn bánh lòng đỏ trứng, bánh xốp hoa sen, bánh phục linh,…" Cố Vân Khê ở bên cạnh giành trước trả lời.
"Vân Khê, lại nghịch ngợm rồi." Cố Tu Văn thấy Cố Vân Khê như vậy, liền ngắt lời của cô bé: "Tiểu nữ vô lễ, mong Lục chưởng quầy thông cảm."
"Đại nhân yên tâm, ta và tiểu thư Vân Khê vốn rất thân thiết, nếu nói lời hay thì ta cũng coi tiểu thư Vân Khê như muội muội trong nhà, vốn dĩ cũng dự định sẽ tặng thêm nhiều loại điểm tâm cho tiểu thư Vân Khê rồi."
Lục Văn Tình cười nói: "Nhưng mà, phải nói trước là đồ ăn thì ta sẽ tặng sang cho muội nhưng mà muội cũng không được ăn quá nhiều tới mức căng bụng đấy."
"Lục tỷ tỷ yên tâm đi, ta đảm bảo." Cố Vân Khê bật thẳng người dậy, biểu tình nghiêm túc đồng ý.
Bộ dạng nghiêm trang khiến cho mọi người lại cảm thấy buồn cười.
Sau khi nói chuyện thêm vài câu thì Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam cũng vội vàng lên xe trâu rời đi trước.
Cố Tu Văn cũng mang theo Cố Vân Khê chào tạm biệt.
"Làm phiền Lục chưởng quầy rồi." Cố Tu Văn trước khi đi cũng không quên nói thêm một câu.
"Cố đại nhân không cần khách khí." Lục Văn Tình đưa tiễn: "Cố đại nhân đi thong thả."
"Lục tỷ tỷ, ta đi đây." Xe ngựa chạy về phía trước, Cố Vân Khê vẫn bám vào cửa sổ xe, xua tay với Lục Văn Tình: "Tỷ nhớ phải tặng điểm tâm cho ta nha."
"Yên tâm." Lục Văn Tình vẫy tay, khi nhìn thấy xe ngựa đã đi xa thì mới trở về nhà mình.
Sau khi về nhà thì không cũng không dừng lại mà tiếp tục đi vào phòng bếp để làm điểm tâm.
Liên Kiều thấy thế, vội vàng đi vào hỗ trợ: "Tiểu thư, người đi nghỉ ngơi một chút rồi hẵng làm đi, chắc Cố tiểu thư cũng sẽ không phải vô cùng sốt ruột muốn ăn đâu, ngày mai mang sang cũng không muộn mà."
Dù sao cũng là thiên kim nhà Huyện lệnh, chắc hẳn bình thường trong nhà cũng không thiếu đồ ăn.
"Cũng không hoàn toàn là bởi vì Vân Khê, cũng là bởi vì Cố Huyện lệnh nữa." Lục Văn Tình xắn tay áo, rửa sạch tay, sao đó bắt đầu tìm nguyên liệu để làm mấy loại điểm tâm.
"Bởi vì Cố Huyện lệnh sao?" Liên Kiều lập tức sửng sốt.
Lục Văn Tình đã đến tuổi tìm hôn luận gả, tuy Cố Huyện lệnh là người góa vợ đang nuôi một đứa nhỏ, nhưng cũng coi như đều là nam nữ chưa lập gia đình, chẳng lẽ…
"Đúng vậy, bởi vì Cố Huyện lệnh." Lục Văn Tình cười nói: "Lục gia chúng ta tuy rằng giàu có, nhưng dù sao vẫn là hộ thương nhân, nếu có thể quan hệ tốt với Cố Huyện lệnh thì thân phận và địa vị cũng sẽ nước lên thì thuyền lên thôi."
"Bởi vì việc làm ăn của Thất Lý Hương khá tốt, còn có chuyện ta rất được nể mặt ở Linh Lung Các nên đã khiến cho bên gia tộc vô cùng để ý đến ta và đại ca, nếu là sau này thấy quan hệ giữa chúng ta và Cố Huyện lệnh cũng không tệ thì bên trong gia tộc sẽ càng thêm coi trọng chúng ta."
Như vậy thì cũng càng thêm có ích đối với việc xây dựng lại sản nghiệp Thuận Ý Trai cũng như cuộc sống sau này của nàng và Lục Cảnh Nghiễn sẽ tốt hơn một chút.
Nhưng là cứ như vậy thì có lẽ sẽ không công bằng đối với Cố Vân Khê rồi.
Cố Vân Khê gọi nàng là tỷ tỷ, thích ăn điểm tâm do nàng làm, nhưng nàng lại chỉ nghĩ dựa vào mối quan hệ này để mở đường cho công việc làm ăn của gia đình mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT