Mặc dù những điểm tâm này không có nhiều loại lắm, số lượng cũng hữu hạn, nhưng bởi vì hương vị giống hệt với Thuận Ý Trai ngày trước nên vẫn có rất nhiều khách hàng còn nhớ.
Lục Cảnh Nghiễn và Lục Văn Tình liền nhân cơ hội bắt đầu rải một ít tin đồn ra bên ngoài, ví dụ như thật là nhớ nhung hương vị của điểm tâm Thuận Ý Trai trước kia.
Con người sau khi lớn lên thì đối với những sự việc trong quá khứ thậm chí là những đồ ăn ngày xưa đều có một cảm giác hoài niệm không thể giải thích được, vì vậy sau khi những lời này được lan truyền trên đường phố thì chỉ một thời gian ngắn sau đó, rất nhiều khách hàng thường xuyên mua điểm tâm đều cảm thán là hương vị điểm tâm của Thuận Ý Trai ngày trước tuyệt vời như thế nào.
Chuyện Tề Thuận Trai không thể bằng Thuận Ý Trai đã dần dần lan truyền thành một đề tài ở trên huyện thành.
Mục đích của hành động lần này của Lục Cảnh Nghiễn và Lục Văn Tình, thứ nhất là muốn gậy ông đập lưng ông, muốn để cho Lục Tề Thuận cũng nếm thử sự buồn khổ chán nản của việc Thuận Ý Trai ngày càng làm ăn xuống dốc ngày xưa.
Thứ hai cũng là vì để chuẩn bị cho sau này sẽ xây dựng lại Thuận Ý Trai một lần nữa.
Dù sao đó cũng là sản nghiệp mà Lục Thuận Ý đã vất vả sáng lập, hai người cảm thấy, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ xây dựng lại việc kinh doanh của Thuận Ý Trai, để an ủi Lục Thuận Ý.
Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam sau khi nghe xong chuyện của Lục Cảnh Nghiễn và Lục Văn Tình thì đều gật đầu.
Hai huynh muội bọn họ hiển nhiên vô cùng thông minh và có mưu lược, luôn có kế hoạch chu đáo trong nhiều chuyện.
Sau khi đã bàn bạc xong chuyện làm ăn thì Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường ở lại Lục gia ăn cơm trưa.
Bữa ăn do các đầu bếp nữ trước đây theo Tô Mộc Lam học thịt dê kho tộ làm, tràn đầy màu sắc và hương vị thơm ngon.
Vừa thảo luận chuyện làm ăn, vừa thưởng thức đồ ăn ngon, nên đến khi Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường rời khỏi Lục gia thì trời cũng không còn sớm nữa rồi.
Vì vậy, Lục Văn Tình cũng không giữ hai người ở lại lâu hơn nữa, còn tiễn hai vợ chồng ra ngoài cửa.
"Bạch bá bá, Tô bá nương, Lục tỷ tỷ."
ba người đang đứng ở cửa nhà Lục gia nói chuyện thì nghe thấy một giọng nói trẻ con trong trẻo truyền đến.
Ngẩng đầu nhìn lại thì thấy Cố Vân Khê đang từ trên một chiếc xe ngựa nhảy xuống, nhảy nhót chạy về phía này, chui thẳng vào trong lòng ngực của Tô Mộc Lam: "Tô bá nương, sao người lại đến huyện thành vậy."
"Hôm nay đưa Bạch Mễ Đậu lên trên huyện học, tiện đường đi đến nhà của Lục chưởng quầy để làm khách." Tô Mộc Lam cười giải thích.
Cố Vân Khê đã biết được chuyện Bạch Mễ Đậu thi đỗ huyện học từ chỗ của Cố Tu Văn rồi, cũng tự mình đến nhà chúc mừng, bây giờ nghe được chuyện này liền cười híp mắt: "Mễ Đậu đệ đệ thật là tài giỏi."
"Đúng vậy, coi như là cũng chịu khó đọc sách." Tô Mộc Lam cười nói: "Chờ lần sau Mễ Đậu về nhà nghỉ ngơi thì lại mời cháu đến nhà chơi nhé, đến lúc đó các con cũng có thể thảo luận việc học với nhau."
"Chơi thì có thể, nhưng việc học thì thôi…." Cố Vân Khê giả làm mặt quỷ.
So sánh giữa việc chơi và học thì cô bé vẫn thích điều đầu tiên.
"Thật là." Lục Văn Tình đứng ở bên cạnh cũng vươn tay chọc vào trán của Cố Vân Khê: "Trong cái đầu này sợ là không có học tập đâu."
Lúc trước Lục Văn Tình đến nhà Tô Mộc Lam cũng đã gặp qua Cố Vân Khê, đều cùng là cô nương, tuổi tác tuy có hơi cách xa nhưng vẫn chơi đùa cùng nhau được, nên coi như cũng quen thuộc.
"Lục tỷ tỷ lại chê cười ta." Cố Vân Khê giả làm mặt quỷ: "Ta đoán chắc Lục tỷ tỷ cũng không tốt hơn ta được bao nhiêu đâu."
"Ta thấy dù thế nào thì ta cũng phải mạnh hơn muội rồi chứ." Lục Văn Tinh cố ý chống thắt lưng, làm bộ khiêu khích.
Cố Vân Khê nghẹn lời, thè lưỡi ra giống như một con mèo con vậy.
Bộ dạng vui vẻ chọc cho ba người mím môi cười không ngừng.
"Vân Khê, không được nghịch ngợm." Cố Tu Văn chạy tới, chắp tay với ba người: "Bạch chưởng quầy, Tô chưởng quầy."
Đôi mắt lướt qua cuối cùng dừng lại trên người của Lục Văn Tình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT