"Thế thì nương sớm nghỉ ngơi một chút đi, con cũng đi ngủ đây." Bạch Mễ Đậu nhảy xuống giường, quay về phòng của chính mình.

"Nghỉ ngơi sớm một chút, đừng thức đêm đọc sách."

Tô Mộc Lam nói xong câu đó, vẫn có chút không yên tâm, sau khi ngẫm nghĩ liền đi ra phía sau nhà ở, xem tình trạng của mấy đứa bé.

Lục tục nhìn phòng ở của bốn đứa đều đã tắt đèn, bọn nhỏ cũng không thức quá khuya, lúc này Tô Mộc Lam mới yên tâm.

Nhưng khi nhìn đến Bạch Thạch Đường đã luyện võ xong đang múc nước rửa mặt ở trong sân, Tô Mộc Lam mím môi, nhớ tới lời của Bạch Mễ Đậu vừa nói lúc nãy.

Sau khi suy nghĩ trong chốc lát, Tô Mộc Lam vẫn cảm thấy rốt cuộc đây là chuyện của Bạch Thạch Đường, hắn chưa chắc đã tự nguyện cho người khác biết quá nhiều, cho nên nàng liền tạm thời ép suy nghĩ muốn hỏi han quan tâm này xuống.

Về phòng nằm trên giường, thổi tắt đèn, Tô Mộc Lam ôm mềm mụp chăn, thực mau đi vào giấc ngủ.

Có điều vừa mới bắt đầu ngủ cũng không quá an ổn, mơ hồ có thể nghe thấy Bạch Thạch Đường đi qua nhà chính vào phòng của chính mình, tiếng bước chân đi sột sột soạt soạt, còn có tiếng đóng cửa "kẽo kẹt" rất nhỏ.

Sau khi nghe được tiếng đóng cửa, dường như Tô Mộc Lam mới an tâm ngủ yên ổn hơn, chìm sâu vào giấc ngủ.

Khảo thí vào trường huyện xong, chẳng những Bạch Mễ Đậu mà cả bốn đứa trẻ còn lại đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều, ngoài việc hàng ngày đọc sách viết chữ, thường xuyên chơi đùa thành một đội.

Cuộc sống hàng ngày trôi qua, trong nháy mắt đã qua mười ngày.

Trong lúc này, khi Tô Mộc Lam nghĩ đến phiên chợ, liền đi lên thị trấn.

Hiện tại đến là bởi vì Ngụy Đại Hữu bị bệnh, nàng lo lắng cho tình trạng cụ thể của cửa hàng.

Rốt cuộc nếu Ngụy Đại Hữu bệnh nặng, Ngụy thị cũng không có tâm trạng nào để làm thức ăn, vậy thì nàng giúp một ít việc cho ổn thỏa.

Liên tiếp đi hai chuyến, Tô Mộc Lam cũng chạm mặt với Tống thị.

Sau khi biết được bệnh tình của Ngụy Đại Hữu không nặng, một mình Tống thị cũng có thể chăm sóc được, cửa hàng Ngô Ký cũng không có bất kì ảnh hưởng gì, lúc này Tô Mộc Lam mới nhẹ nhàng thở phào.

Mà chuyện thứ hai đâu, là thường xuyên đi lên thị trấn coi cửa hàng thịt kho của Lưu thị một chút.

Tuy nàng chỉ góp công thức làm cổ phần cho cửa hàng, những thứ khác đều do Lưu thị phụ trách, nhưng nếu hai người đã hợp tác buôn bán thì cùng đưa việc này đi đúng hướng, cửa hàng thịt kho kiếm được tiền thì nàng cũng có thể được chia phần hoa hồng nhiều hơn.

Mà cửa hàng thịt kho của Lưu thị, việc buôn bán từ lúc bán thử đến ngày khai trương không thể nói là cực kì ăn khách, nhưng cũng vô cùng suôn sẻ.

Mỗi ngày làm món kho đều có thể bán sạch sẽ, không dư thừa thứ gì.

Cứ dựa theo hiện tại mà tính toán, mỗi tháng lãi ròng của cửa hàng đều có thể đạt tới gần mười lượng bạc một tháng, sau này chủng loại thịt kho càng nhiều, cửa hàng sẽ kiếm được nhiều hơn.

Lợi nhuận chia thành tỷ lệ ba bảy, một tháng tiền lãi ở chỗ Tô Mộc Lam bước đầu là ba lượng.

Đối với lúc này, tổng thể nguồn thu trong một tháng của Tô Mộc Lam mà nói, số tiền này đúng là không nhiều, nhưng chân ruồi bọ cũng là thịt, tích tiểu thành đại, dồn cả một năm lại cũng là một khoản thu không tồi.

Mà đối với Lưu thị có thể được chia tới bảy phần đã vui mừng đến mức như phát điên.

Một năm kiếm hơn trăm lượng, điều này có thể nói là kiếm được nhiều hơn so với cả nhà, mặc dù đã trừ đi tiền công cho hai tẩu tử, nhưng số tiền này cũng đủ để cho nàng, thậm chí cho cả nhà nàng có cuộc sống giàu có.

"Tiểu muội thật sự có năng lực."

"Đúng vậy, ánh mắt tiểu muội cũng rất tốt, nghĩ đến việc làm nghề nghiệp như vậy."

"Người trên thị trấn đều khen mùi vị thịt kho của cửa hàng Lưu Ký ngon, ai cũng nói ăn ngon mà giá hợp lý, có thể thường mua về, dựa theo tình hình này, sau này bán hẳn là còn tốt hơn so với hiện tại."

"Nhà chúng ta muốn bám cả vào tiểu muội…"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play