"Đúng vậy." Bạch Vĩnh Hòa cũng gật gật đầu, "Cháu cũng cảm thấy không khó lắm, chắc là không có vấn đề gì, kể cả không thể vượt qua hai lần, nhưng ít nhất có thể vượt qua một lần."

"Có điều trước khi diễn ra khảo thí, trong trường thi của chúng cháu có người bị mất túi tiền, hoài nghi là ở đây có người lấy trộm, làm chuyện ầm ĩ khá lớn, cho đến khi tiên sinh tới mới yên ổn lại."

"Chỗ của ca cũng có nhiễu loạn à." Bạch Mễ Đậu mở to hai mắt nhìn, "Chỗ của bọ đệ cũng thế, nhưng mà không phải là mất túi tiền, mà là có người quên mang bút mực, sốt ruột hoảng hốt hỏi mượn người khác, còn vì chuyện này mà cãi nhau với người khác, suýt nữa bị tiên sinh đuổi ra khỏi trường thi."

"Tóm lại cảm thấy rất kì quái." Bạch Mễ Đậu gãi gãi đầu.

"Cũng không có gì là kì quái, đi thi ở trường huyện mà, tóm lại sẽ có một số người quá lo lắng nên quên mang bút mực, tóm lại cũng là chuyện bình thường." Bạch Lập Hạ nói.

Bạch Thủy Liễu cũng gật đầu, "Nhiều người tham gia khảo thí, muôn hình muôn vẻ, phát sinh ra sai lầm cũng là chuyện bình thường, lúc đi họp chợ, luôn có mấy người bị mất túi tiền hoặc mất đồ vật."

"Đúng là như thế." Bạch Vĩnh Hòa cùng Bạch Mễ Đậu đều gật đầu.

"Ai nha, mặc kệ, cuối cùng cũng thi xong rồi, buổi tối trở về ngủ một giấc ngon lành, ngày mai còn phải đi học đường nữa đó."

Hai người vừa nói chuyện vừa nhanh chóng cầm bánh nướng trong tay đưa vào miệng đưa, tiếp đó uống nước súp thịt thơm ngào ngạt.

Thấy khuôn mặt hai đứa nhỏ đều nở nụ cười, nghiễm nhiên vô cùng thoải mái, cũng không vì chuyện này mà có áp lực quá lớn, mấy người lớn cũng đưa mắt nhìn nhau rồi cười.

Ăn cơm xong liền thu dọn bát đũa.

ba người nhà Bạch Kim Bắc đi về nhà, người trong nhà cũng dọn

dẹp chuẩn bị rửa mặt đi ngủ.

Bạch Thạch Đường theo thường lệ muốn luyện võ ở trong sân một lát, cơ bản là người cuối cùng về phòng, mọi người cũng tập mãi thành thói quen, không thúc giục nhiều.

Tô Mộc Lam trở về phòng, cởi búi tóc xuống rồi chải qua cho mượt mà một chút, tránh cho ngày hôm sau tóc thắt nút lại không dễ chải vuốt.

Trong lúc đang bận rộn thì Bạch Mễ Đậu bước tới.

"Muộn như vậy rồi còn chưa ngủ, nhanh ngủ đi, nếu không ngày mai không dậy sớm được." Tô Mộc Lam cười nói.

Bạch Mễ Đậu chần chờ một lúc lâu, sau đó mới mở miệng, "Nương, con cảm thấy có một chuyện phải nói với nương thì trong lòng con mới có thể yên ổn được một chút."

"Nghe chuyện này hẳn là rất quan trọng, hơn nữa bộ dáng của con trông rất buồn rầu, vậy con nói đi xem nào." Tô Mộc Lam buông lược xuống.

Bạch Mễ Đậu ngồi ở bên cạnh Tô Mộc Lam, ghé lại gần lỗ tai nàng thì thầm "Buổi tối hôm qua ở khách điếm, con thấy có người tới tìm cha."

"Nhưng mà không biết vì sao, cha có vẻ như không vui vẻ, cãi nhau một trận với người nọ, có phòng ngăn cách nên con không nghe được rõ ràng, nhưng mà cuối cùng con thấy cha đuổi người nọ đi, lúc người nọ rời đi, vẻ mặt rất khó chịu."

"Con cũng không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng buổi sáng ngày hôm sau, con thấy dáng vẻ của cha đều không vui vẻ, cho nên con liền nghĩ nói một tiếng với nương, nếu có chuyện gì, cha và nương cũng có thể thương lượng được với nhau."

"Được rồi, nương đã biết, ít nữa nương sẽ hỏi cha con một chút, xem có chuyện gì xảy ra." Tô Mộc Lam xoa xoa đầu của Bạch Mễ Đậu "Có điều ta cảm thấy con không cần lo lắng, cha con là người làm việc chắc chắn, có vẻ như hắn cũng có tính toán của mình, mọi việc sẽ có sách lược để đối phó."

Từ sau khi Bạch Thạch Đường trở về, căn cứ vào mọi biểu hiện của hắn đều đủ để nhìn ra hắn là người đáng giá tin cậy.

Tô Mộc Lam vẫn rất tin tưởng hắn.

"Nói thế cũng đúng." Bạch Mễ Đậu gãi gãi đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play