Có lẽ hai cái túi tiền này cùng loại, có phần giống nhau, lại đặt ở chỗ gương lược, khi nàng viết xong tờ giấy, nhét vào bên trong túi tiền liền đi thay quần áo, chờ đến khi mặc xong quần áo thì lại lấy sai túi tiền.
Xong rồi, xong rồi……
Nói như vậy, đoán chừng sẽ mua nhầm đồ vật, cho dù không mua nhầm thì lúc ấy nàng đã tính toán đủ số lượng của rất nhiều gia vị, bây giờ không nhớ rõ được...
Tô Mộc Lam do dự giữa việc muốn trở về lấy tờ giấy hoặc dựa vào cảm giác mà tùy ý mua.
"Ngươi làm sao vậy?" Bạch Thạch Đường khua xe bò chuẩn bị rẽ vào chỗ ngoặt, sau khi quan sát hai bên trái phải không có người, trong lúc vô ý nhìn thấy Tô Mộc Lam ở phía sau đang nhíu mày suy tư, hơn nữa cả người có vẻ bất an liên hỏi, "Có phải quên lấy đồ vật gì hay không?"
"Ừ." Tô Mộc Lam nói, "Viết danh sách đồ vật cần mua ra rồi, nhưng lại bỏ quên trên bàn của mình."
"Là tờ giấy mà ngươi viết ở trong sân sao?"
"Ừ."
"Nếu thế thì ta đều nhớ rõ là cái gì." Bạch Thạch Đường nói.
"Ngươi nhớ rõ?" Tô Mộc Lam kinh ngạc không thôi.
Nếu nàng nhớ không nhầm thì sau khi nàng ăn xong cơm sáng, dọn dẹp cái bàn xong, nàng trực tiếp ngồi ở trên cái bàn viết, lúc ấy Bạch Thạch Đường đang pha trà, liền rót một ly cho nàng, đặt ở bên tay nàng.
Mà sau khi nàng viết xong tờ giấy kia liền cất đi.
Có thể nói trắng ra nếu Thạch Đường muốn xem tờ giấy kia thì cũng chỉ có liếc mắt nhìn một cái lúc bưng trà cho nàng mà thôi.
Chỉ liếc mắt một cái, đã toàn nhớ kỹ sao?
"Ừ." Bạch Thạch Đường gật gật đầu, nói, "Trí nhớ của ta cũng ổn, xem qua đồ vật gì thì phần lớn có thể nhớ đại khái, ta nhớ rõ ngươi muốn mua hồi hương, bát giác, hoa tiêu, thịt dê, móng giò……" Tô Mộc Lam nghe xong, càng há hốc miệng ra.
Chờ đến khi nghe xong, giơ tay khép miệng lại.
Không thể nói là giống nhau như đúc, mà chỉ có thể nói là không sai chút nào.
Trí nhớ này đúng là không thể chê vào đâu được.
Tô Mộc Lam thật sự muốn dựng ngón tay cái cho Bạch Thạch Đường, hưng phấn gật đầu, "Không tồi, chính là những thứ này, may mà ngươi đều nhớ rõ, vậy ngươi cứ giúp ta nhớ kỹ, chờ lát nữa đi mua thì giúp ta nhìn một chút, đừng mua nhầm."
"Ừ, có ta đây rồi, yên tâm đi." Bạch Thạch Đường cười gật đầu, quăng roi trong tay ra.
Hai người đi một mạch tới thị trấn.
Hôm nay là ngày mồng chín, trên thị trấn có chợ, vô cùng nhộn nhịp.
Việc buôn bán ở cửa hàng Ngô Ký vẫn phát đạt như cũ, hết thảy đều trôi chảy.
Nàng chỉ đơn giản hàn huyên vài câu với vợ chồng Ngô Trác Viễn cùng Ngụy thị về chuyện bên trong cửa hàng, lại nói một chút chuyện phiếm trong nhà gì đó, hỏi tình huống của mấy đứa bé trong nhà.
Thấy bên trong cửa hàng cực kì bận rộn, Tô Mộc Lam liền không quấy rầy nhiều nữa, ròi khỏi cửa hàng Ngô Ký, đi về phía cửa hàng mà Lưu thị nói đã thuê được ở bên kia.
Dựa theo lời của Lưu thị, đi mãi đi mãi, cho đến khi đến một cửa hàng hiện tại đang khép hờ cửa, phía trên không có biển hiệu.
Xung quanh đây chỉ có một cửa hàng buôn bán không bình thường như vậy, có lẽ chính là cửa hàng mà Lưu thị thuê.
Có điều …
Tô Mộc Lam chớp mắt một cái, lại lui về phía sau hai bước, đánh giá hai bên trái phải, cẩn thận quan sát một phen.
Không sai, cái cửa hàng này không phải nơi nào khác, chính là cửa hàng Ngụy Ký trước đó.
Ngụy Đại Hữu đóng cửa Ngụy Ký, lại cho Lưu thị thuê lại cửa hàng sao?
Đang lúc suy tư, cánh cửa khép hờ của cửa hàng được mở ra, Lưu thị đi ra từ bên trong, thấy Tô Mộc Lam đứng ở cửa liền vội vàng đi lên đón "Tô tẩu tử, Thạch Đường ca, các ngươi tới rồi, mau tiến vào mau tiến vào."
Nói xong liền kéo hai vợ chồng bọn họ đi vào bên trong cửa hàng.
Bên trong cửa hàng lúc này đúng là đang sửa chữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT