Nhưng dù sao Tô Mộc Lam đẫ nói không thể ăn nhiều, vậy có lẽ đúng là như thế.

Giống như bánh quả hồng tuy ăn ngon, nhưng cũng không thể ăn nhiều...

Dù sao hai ngày nữa còn có thể lại được ăn một lần nữa, cũng coi như thỏa niềm mong chờ, Cố Vân Khê liền gật đầu, cầm lấy bánh nướng áp chảo, bắt chước thao tác của Bạch Lập Hạ cuốn đồ ăn vào ăn.

Tô Mộc Lam nghe thấy hai đứa nhỏ nói chuyện, mím môi cười.

Loại bọ rầy này ở xã hội hiện đại nàng chưa từng nhìn thấy.

Nhưng thứ này ở đây vô cùng hay gặp, hơn nữa lúc này là mùa xuân, sẽ xuất hiện với số lượng lớn, được người dân trong thôn bắt về xào như rau ăn, hoặc là chiên lên để ăn.

Phần lớn hộ làm nông gia cảnh bần hàn, cuộc sống hàng ngày khá eo hẹp, không thể thoải mái ăn thịt, đặc biệt mỗi năm đến mùa này, đối với những hộ làm nông nghiệp là "Thời kì giáp hạt", lương thực sắp ăn hết, là thời điểm phải tính kế cho sinh hoạt trong thời gian tới.

Bọ rầy xuất hiện với số lượng lớn, đối với hộ nhà nông mà nói chính là bữa ăn ngon.

Bạch Thủy Liễu và mấy đứa trẻ khác năm ngoái cũng giống như những hộ làm nông nghiệp khác, thường xuyên ăn món này, cũng cảm thấy ăn rất ngon.

Nhưng đối với việc lấy côn trùng làm đồ ăn, đặc biệt là chưa từng gặp, dù gì Tô Mộc Lam vẫn là không yên tâm lắm.

Sau khi quan sát hồi lâu, chỉ có thể xác định bọ rầy này thuộc một loại bọ cánh cứng, Tô Mộc Lam lại chứng thực với Bạch Tam Thành một phen, đối phương nói thứ này có hữu ích đối với thân thể, Tô Mộc Lam mới cơ bản xác định, loại bọ rầy này đoán chừng cùng loại với nhộng hoặc là ve sầu, con người có thể dùng để ăn, hơn nữa còn là thứ rất giàu protein.

Tuy đã chứng thực bọ rầy này vô hại, nhưng mà đám bọ rầy rốt cuộc là hoang dại, Tô Mộc Lam vẫn có phần không yên tâm, mặc kệ bọn nhỏ đều thích ăn, nàng vẫn quy định mỗi năm chỉ có thể ăn hai lần, mỗi lần chỉ có thể ăn một đĩa như vậy.

Chung quy lại lấy tiêu chuẩn sinh hoạt trong nhà ra thì cũng không thiếu một ít protein như vậy.

Sự tồn tại của bọ rầy cũng chỉ là để thay đổi khẩu vị, ăn một món mới mẻ mà thôi.

Ăn xong cơm, từng đứa nhỏ liền đi tới học đường.

Hôm nay Bạch Thạch Đường không cần phải đi tới Linh Lung Các trên huyện thành, Tô Mộc Lam liền gọi Bạch Thạch Đường cùng nhau đi lên trên thị trấn một chuyến.

Đã có một khoảng thời gian không đi tới Ngô Ký, muốn đi coi một chút xem sao.

Lúc trước Lưu thị nói đã tìm được cửa hàng, khoảng thời gian này đang vội vàng dọn dẹp cửa hàng trên thị trấn, Tô Mộc Lam cũng muốn đi xem cửa hàng được dọn dẹp như thế nào.

Hơn nữa, chính là lại đi mua một ít thị về ăn.

Con nít choai choai, ăn hết phần củba người già.

Bốn đứa bé đều đang ở độ tuổi trên dưới mười tuổi, đúng là thời điểm thân thể tay chân vươn dài, lượng cơm ăn cũng không nhỏ, yêu cầu dinh dưỡng càng phải bảo đảm sung túc.

Tô Mộc Lam nghĩ đi lên thị trấn chọn lựa thêm vài nguyên liệu nấu ăn về, làm một ít cơm canh đổi món cho bọn nhỏ.

Chính mình cũng thuận tiện thay đổi khẩu vị, thỏa mãn nhu cầu ăn uống no say.

Phòng ngừa đến lúc đi lên thị trấn mải nói chuyện hoặc nhìn thấy đồ vật liền quên mất chính mình muốn mua gia vị gì hoặc đồ vật gì để dùng, Tô Mộc Lam đều ghi hết ra giấy những thứ dự định muốn mua.

Ở trên đường, Tô Mộc Lam muốn cầm lấy tờ giấy, chuẩn bị nhìn xem nên mua cái gì trước tiên, đồ vật có được kiệt kê đầy đủ hay không.

Kết quả, tìm khắp tay áo và bên trong túi tiền vẫn không tìm được tờ giấy kia để ở đâu.

Sau khi hồi tưởng không biết bao nhiêu lần, cuối cùng Tô Mộc Lam cũng nhận định, lúc ấy hìn như nàng nhét tờ giấy vào trong một túi tiền khác.

Bạch Trúc Diệp làm vài túi tiền cho nàng.

Chỉ riêng hoa văn phong lan đã có ba bốn cái túi, chưa nói đến hoa văn hoa sen, thược dược.

Có điều Tô Mộc Lam không nỡ mang theo, ngày thường chỉ dùng dùng hai cái túi thêu hoa văn phong lan, vì phòng ngừa một cái bị mài mòn quá mức nên nàng cũng thay phiên để mang theo bên người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play