Lục Tề Thuận nhổ toẹt nước bọt xuống mặt đất, sau đó lại trợn mắt lườm Điền thị và Lục Văn Viện một cái, "Việc này có người chơi xấu là một chuyện, quan trọng nhất chính là ngươi quá ngu đần, gặp phải chuyện này, không có việc gì lại tham gia vào trò cười làm gì, muốn bị cắn mất một miếng thịt mới cam tâm à?"

"Nói đi nói lại, vẫn là ngu ngốc đến chết đi được, loại chuyện như thế này mà cũng không phát hiện ra!"

Đó chính là hai trăm lượng bạc, hiện tại việc buôn bán ở Tề Thuận Trai không như trước, còn phải chuẩn bị đồ ăn cho các trưởng lão, cuộc sống hàng ngày trong nhà cũng khó khăn túng thiếu, thật sự không thể như trước.

Điền thị lại bĩu môi một lần nữa, trên mặt vẫn giữ vẻ ôn hoà mà khuyên nhủ, "Lão gia cũng đừng nóng giận, mặc dù Lục Văn Tình gài bẫy chúng ta, nhưng nhà bọn họ cũng phải bỏ ra 150 lượng bạc, cũng coi như là mất chút máu rồi, không đạt được bao nhiêu lợi lộc gì..."

"Hơn nữa, hôn sự của tiểu Tĩnh chẳng phải cũng sắp ấn định ra rồi hay sao, thời gian tới cũng không thiếu việc hai nhà qua lại, cho thêm của hồi môn cho tiểu Tĩnh, số vải dệt này cũng có thể phát huy được công dụng."

Coi là của hồi môn, làm quần áo, cũng chẳng có điều gì là không tốt.

Lục Tề Thuận nghe vậy, lúc này sắc mặt mới hòa hoãn hơn nhiều, nhưng vẫn quát, "Bảo đứa con gái phá nhà phá cửa này ở yên thân trong nhà, không có sự cho phép của ta thì không được phép ra khỏi cửa nửa bước, trong khoảng thời gian này, học hỏi tiểu Tĩnh tử tế."

"Ta còn có việc cần giải quyết, ngươi quản giáo con bé cho cẩn thận!"

Lục Tề Thuận dứt lời, phẩy tay, nhanh chóng rời đi.

Canh giờ muộn thế này mà còn nói có việc muốn giải quyết, e là muốn vội vàng đến giường của tiện nhân Trần thị kia thì đúng hơn.

"Lão gia đi thong thả." Điền thị nghiến răng nghiến lợi cười nịnh nọt, tiễn Lục Tề Thuận ra sân.

Sau khi Lục Tề Thuận đi xa, nụ cười trên mặt Điền thị lập tức biến mất hoàn toàn, thay vào đó là vẻ lạnh lùng.

Đúng là loại đê tiện do tiện nhân sinh ra, cũng dám so bì với con gái của bà, còn muốn bảo con gái bà học tập loại đê tiện kia.

?

Ta nhổ vào!

"Nương……" Lục Văn Viện khóc lóc thở hổn hển, bổ nhào vào lồng ngực của Điền thị "Trong mắt cha cũng chỉ có tiểu tiện nhân kia thôi!"

"Con cũng là vì cân nhắc tới danh tiếng của nhà chúng ta, một người phụ nữ nhà quê mà nói ra loại lời nói này chẳng phải chính là khinh thường nhà chúng ta hay sao, chẳng lẽ lại để một phụ nữ nhà quê đạp lên đầu tác oai tác quái mà vẫn phải chịu hay sao?"

"Chỉ có hai trăm lượng bạc, có đáng là bao đâu, cửa hàng nhà chúng ta một tháng đều kiếm được bao nhiêu tiền? Con thấy chính cha là người quá keo kiệt, nhìn con không vừa mắt."

Khi Lục Văn Viện nói những lời này, Điền thị cũng rất tán thành.

"Chuyện này chúng ta hiểu rõ trong lòng, nhưng cha con trái tim đều nghiêng vào nách rồi thật sự không thể khuyên bảo được."

Điền thị vỗ vỗ vào lưng Lục Văn Viện, nhẹ giọng nói, "Con cũng đừng quá khổ sở, loại đê tiện thì mãi là loại đê tiện, một thứ nữ hèn mọn, chẳng lẽ thật sự có thể làm dậy sóng lên được hay sao?"

"Đời vẫn còn dài lắm, chúng ta cứ từ từ xử lý mẹ con hồ ly tinh kia!"

Điền thị nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này.

Lúc này Lục Văn Viện mới thút tha thút thít, dần dần ngừng khóc, "Vẫn chỉ có nương thương con, nếu không có nương, con thật sự quá đáng thương."

"Con là áo bông nhỏ của nương mà, làm gì có chuyện nương không thương con chứ?" Điền thị yêu thương, xoa xoa đầu của Lục Văn Viện, nói tiếp, "Được rồi, nhanh đi rửa mặt đi, ngày xuân gió lớn, nước mắt dính ở trên mặt, bị gió thổi qua sợ là sẽ làm nứt nẻ da đó."

"Bây giờ cũng không còn sớm nữa, nhanh dọn dẹp một chút rồi đi ngủ đi, những chuyện còn lại, nương sẽ xử trí giúp con."

Lục Văn Viện ngậm nước mắt đáp lời, Thanh Trúc đứng ở bên cạnh vội vàng mang Lục Văn Viện đi rửa mặt nghỉ ngơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play