Cháo gạo khoai lang, thịt thái nhỏ xào, bắp cải dấm chua, đậu phụ rán, và bánh canh.

Bởi vì Bạch Thạch Đường trở về nên Bạch Thủy Liễu sợ cơm canh không đủ, nên lại làm thêm trứng rán hành lá, mang cả bánh canh vốn để chuẩn bị cho bữa sáng ngày mai, đều bưng hết ra ngoài….

Người một nhà vây quanh bàn ăn vuông trong nhà chính để ăn cơm chiều.

Đến lúc này mới ăn cơm nên mọi người ai cũng rất đói bụng, đều ăn miếng lớn.

"Cha, mấy năm nay cha đã đi đâu vậy?" Bạch Thủy Liễu hỏi.

Ngay sau khi vừa nói ra thì chiếc đũa trong tay những người khác đều dừng lại.

Ngay cả Tô Mộc Lam cũng nhìn về phía Bạch Thạch Đường.

Nàng cũng có một chút tò mò.

Nếu Bạch Thạch Đường không chết thì vài năm nay Bạch Thạch Đường đã làm những việc gì, đi những nơi nào, vì sao không trở về nhà?

"Lúc trước khi đi áp tải hàng hóa, vì muốn thoát khỏi những tên cướp kia nên trong lúc hoảng hốt đã chọn nhầm đường, rơi xuống vách núi, lúc đó là thật sự đã bị rơi xuống từ trên vách núi."

Bạch Thạch Đường trầm giọng trả lời: "Chỉ là bên dưới vách đá là rừng rậm, dọc trên vách đá cũng có rất nhiều chạc cây, ta bị những cành cây đó mắc lại, không bị ngã chết, sau đó chạc cây đó cũng bị gãy và ta rơi xuống mặt đất rồi bị ngất đi."

"Chờ tới khi ta tỉnh lại thì đã ở bên trong một đội ngựa, người cầm đầu nói với ta rằng đã tìm thấy ta ở dưới chân vách đá, thấy ta vẫn còn hơi thở nên cảm thấy có thể cứu được, lại thấy thân thể của ta cường tráng, có vẻ như cũng là người đi áp tải hàng hóa nên đã mang ta về."

"Chỉ là khi ta tỉnh lại thì cái gì cũng không nhớ rõ, ngay cả bản thân là ai cũng không biết, trên người cũng không có vật gì có thể phân biệt được thân phận, nên đành tạm thời đi theo đội ngựa đến thương hội của họ làm việc, cứ vậy ở lại mấy năm."

"Mãi cho đến thời gian trước, trên đường áp tải hàng hóa với đội ngựa thì lại gặp phải bọn cướp, khi chiến đấu với bọn chúng thì bị người dùng búa đánh vào đầu, nên đã nhớ lại toàn bộ mọi chuyện trước đây, đợi sau khi dưỡng thương khỏe lại thì liền vội vã chạy trở về."

Hóa ra là thế.

Mất trí nhớ, sau đó lại khôi phục lại trí nhớ, cho nên những năm gần đây Bạch Thạch Đường mới không trở về nhà.

Tô Mộc Lam và bốn đứa nhỏ đều khẽ gật đầu.

Biết rõ mọi chuyện rồi thì mọi người lại tiếp tục yên tâm ăn cơm.

Bên này, Bạch Tam Thành mang theo hòm thuốc chậm rãi đi về nhà, dọc đường đi ông chép miệng liên tục.

Bạch Thạch Đường còn sống.

Bạch Thạch Đường đã trở lại.

Đây thật sự là một tin tức kinh thiên động địa, ngày mai chắc cả thôn Bạch gia chỉ sợ sẽ vô cùng náo nhiệt.

Ôi, chuyện lớn như vậy sao có thể chỉ để mỗi mình bản thân biết được, phải nói với những người khác mới được.

Chết đi sống lại cũng được coi là một chuyện tốt, phải lấy ra chia sẻ với mọi người mới được.

Bạch Tam Thành có chút phấn khích, nhưng thời gian bây giờ là buổi tối, trời đã đen kịt rồi, là thời gian đã ăn cơm xong và chuẩn bị lên giường đi ngủ, nếu bây giờ đi quấy rầy bọn họ thì hình như cũng không thích hợp cho lắm.

Suy nghĩ một hồi lâu, Bạch Tam Thành đi gõ cửa nhà Bạch Khang Nguyên.

Vào lúc này, một bóng đen lùi lại đầu của mình, sau đó đóng cửa lớn nhà mình lại.

"Nương, đã trễ như này sao còn chưa ngủ?" Bạch Hữu Quang thấy Hàn thị còn đang đi tới đi lui trong sân, liền tiến tới đỡ bà.

"Cách vách rất náo nhiệt, sao ta có thể đi ngủ được, phải nhìn chằm chằm mới được." Hàn thị nói.

Náo nhiệt?

Bạch Hữu Quang có chút ngạc nhiên, nhìn về phía nhà Tô Mộc Lam ở bên cạnh.

Nhà Tô Mộc Lam xây tường sân cao nên dù cho hắn có kiễng chân thì cũng không nhìn thấy cái gì ở nhà bên cạnh cả, trừ phi là vác thang ra trèo lên xem.

Hơn nữa, lúc này nhà Tô Mộc Lam hình như cũng không có tiếng động gì cả.

Bạch Hữu Quang có chút khó hiểu nhìn về phía Hàn thị: "Nương nói cái gì náo nhiệt, ta nhìn thấy rất là yên tĩnh mà."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play