Dù sao mấy năm nay hắn cũng không có ở nhà, Tô Mộc Lam phải một mình mang theo bốn đứa nhỏ, như vậy với hắn mà nói thì đã không làm tròn trách nhiệm của một phụ thân.

Lúc này hỏi những câu mà nếu là người sáng suốt đều có thể nhìn ra được thì có vẻ hơi giả dối rồi, cũng khiến hắn có suy nghĩ như tiểu nhân….

Yết hầu của Bạch Thạch Đường giật giật, cuối cùng cũng không mở miệng nữa, chỉ giúp Bạch Thủy Liễu nhóm lửa trong bếp, sau đó đi rót một chén trà nóng đưa qua cho Tô Mộc Lam.

Bên này, Bạch Lập Hạ đã chạy đến nhà của Bạch Tam Thành, mời ông đến khám cho Tô Mộc Lam.

Bạch Tam Thành vừa nghe xong tình huống thì lập tức xách hòm thuốc chạy đến nhà của Tô Mộc Lam.

"Thành bá bá, ngài nhanh một chút." Bạch Lập Hạ liên tục thúc giục.

"Đã đang đi rất nhanh rồi." Bạch Tam Thành thở hổn hển: "Chân tay già nua của ta đâu thể bằng mấy đứa trẻ các cháu được, cháu cũng phải nghĩ tới thân thể của ta chứ."

Tuổi tác của Bạch Tam Thành đúng là không nhỏ, chỉ là bối phận trong dòng họ không tính là cao mà thôi, Bạch Lập Hạ vừa nghe liền đi chậm lại một chút.

Bạch Tam Thành lúc này mới đuổi kịp được Bạch Lập Hạ, vươn tay lau mồ hôi trên trán: "Nhìn xem, chạy tới mức cả người đầy mồ hôi."

"Nhưng đứa nhỏ này hôm nay cũng có chút kì lạ, có cảm giác như đang có chuyện gì vui vẻ lắm, nhưng đang nghẹn lại không nói ra."

Bạch Lập Hạ bình thường cũng rất khẩn trương Tô Mộc Lam, người bên ngoài nếu ai dám nói Tô Mộc Lam một câu không đúng là cô bé đã dám cùng người đó cãi nhau rồi, bây giờ trên mặt của Bạch Lập Hạ đúng là có lo lắng nhưng cảm thấy hình như cô bé cũng đang nghẹn cười.

Điều này làm cho Bạch Tam Thành có chút kì lạ.

"Cũng không phải chuyện quá vui vẻ gì cả, chỉ là cha cháu đã trở về." Bạch Lập Hạ gãi tai, nhếch miệng cười.

"Cha cháu đã trở lại?" Bạch Tam Thành trợn tròn mắt: "Cái này… là ý gì?"

"Chính là ý cha cháu đã trở về nhà." Bạch Lập Hạ giải thích: "Cha cháu không chết, đã trở về."

"Thật hay giả?"

"Đương nhiên là thật rồi, cháu lừa bá bá làm gì?" Bạch Lập Hạ nói: "Thành bá bá nếu không tin thì lát nữa tới nhà cháu nhìn một chút thì chẳng phải là sẽ biết?"

"Cũng đúng…" Bạch Tam Thành tặc lưỡi, dưới chân cũng nhanh hơn một chút.

Đều nói nghe là giả, tận mắt thấy mới là thật, cuối cùng thì vẫn phải gặp được Bạch Thạch Đường thì mới có thể xác định được việc này là thật.

Đợi đến khi tới nhà của Tô Mộc Lam thì Bạch Tam Thành trước tiên tiến tới khám mắt cá chân cho Tô Mộc Lam.

"Không có vấn đề gì, không bị tổn thương gân cốt, chăm sóc một tháng là sẽ khỏi, ngày mai dùng thuốc rượu này xoa là được."

Bạch Tam Thành nói: "Hai ngày này chắc là sẽ sưng to hơn một chút, nhưng không cần lo lắng đâu, đến ngày kia thì sẽ chậm rãi tiêu bớt, nhưng nhớ kỹ là có thể nằm thì đừng ngồi, có thể ngồi thì đừng có đứng lên đi lại, chân tốt nhất không nên xuống đất, nếu dùng chân nhiều sợ là sẽ để lại bệnh sau này."

"Ngươi bị thương lần này còn nặng hơn lần trước Thủy Liễu bị bong gân, nên phải chú ý một chút, đừng không coi trọng vết thương."

Tô Mộc Lam liên tục gật đầu, tỏ vẻ sẽ nhớ kỹ.

Khám bệnh xong cho Tô Mộc Lam thì Bạch Tam Thành lúc này mới đi tới trước mặt Bạch Thạch Đường, vươn tay nhéo cánh tay của Bạch Thạch Đường.

Có cảm giác tiếp xúc với thịt, không tồi, là người thật.

"Khá tốt, khá tốt, người còn sống." Bạch Tam Thanh cười ha ha, mạnh mẽ vỗ bả vai của Bạch Thạch Đường: "Người trở về là tốt rồi."

"Được rồi, trời cũng không còn sớm nữa, ngươi cũng vừa trở về, bây giờ nên đoàn tụ cùng với gia đình, ta đi trước đây."

Vừa nói chuyện xong thì Bạch Tam Thành đã xách hòm thuốc lên.

Bạch Thủy Liễu đưa cho Bạch Tam Thành tiền khám bệnh và tiền thuốc, sau đó tiễn ông ra ngoài cửa.

Vết thương ở chân của Tô Mộc Lam không có vấn đề gì lớn nên mấy đứa nhỏ cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền thu dọn để ăn cơm chiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play