Có thể nói là ngày thường Lục Cảnh Nghiễn muốn ăn đồ vật gì thì người chăm sóc sẽ phải kiểm tra rõ ràng xem đồ này có gây hại gì cho cơ thể hay không, hoặc là có xung khắc với thuốc uống không, vô cùng cẩn thận.
Vì thế, nàng cũng không cần quá lo lắng về chuyện này….
Nhưng không cần quan tâm một chuyện, nhưng việc đối phương có để ý đến chuyện này thì cũng chứng minh đối phương rất chu đáo.
Trong lòng của Lục Văn Tình ấm áp: "Cảm ơn Tô tẩu tử còn quan tâm chuyện nhỏ nhặt như vậy, nói mới nhớ, huynh trưởng trong nhà vẫn luôn muốn tự mình đến thăm Tô tẩu tử và Bắc chưởng quầy, nhưng mà thân thể thật sự không cho phép nên trong lòng huynh ấy cũng có chút áy náy."
"Đã cùng nhau hợp tác làm ăn thì chính là người một nhà rồi, không cần để ý đến mấy nghi thức xã giao như thế." Tô Mộc Lam cười nói: "Mong Lục chưởng quầy thay ta và Bắc chưởng quầy gửi lời hỏi thăm đến lệnh huynh."
"Được." Lục Văn Tình gật đầu: "Ta cũng thay đại ca cảm ơn Tô tẩu tử và Bắc chưởng quầy."
Sau khi nói chuyện vài câu thì Lục Văn Tình lên xe ngựa.
Xe ngựa chậm rãi đi lên thị trấn, trên đường đi Liên Kiều vừa cầm bình sứ đựng gia vị vừa liên tục chậc lưỡi: "Tay nghề của Tô chưởng quầy thật là giỏi, mùi hương của nước gia vị này thật là thơm ngào ngạt."
"Đúng thế."
Lục Văn Tình hít mũi, cũng có chút đồng ý: "Hơn nữa, thạch đậu này phần lớn đều làm từ bột khoai lang, bột đậu xanh, thạch đậu phụ thật ra cũng hiếm khi gặp, màu sắc trong suốt nhìn cũng rất mới lạ."
"Đại ca thích nhất là ăn những đồ vật mới mẻ và kì lạ, chắc chắn khi nhìn thấy mấy thứ này sẽ vô cùng thích thú, cũng nhất định sẽ khen ngợi tay nghề của Tô tẩu tử…." Nói tới tẩu tử….
Đến tuổi tác của Lục Cảnh Nghiễn thì cũng đã đến lúc thành hôn lập gia đình rồi, chỉ là hắn vẫn luôn không chịu đón dâu.
Lý do thì luôn nói là hắn không có ý định kết hôn nhưng Lục Văn Tình cũng hiểu được căn bệnh ở chân và bệnh ho đang liên lụy đến hắn.
Nếu môn đăng hộ đối, cô nương là người không tệ thì lại so đo mấy chuyện này mà không muốn gả vào, còn những người nguyện ý gả vào thì đều là coi trọng tài sản trong nhà, mọi thứ như gia thế, nhân phẩm, vẻ ngoài đều không thể chấp nhận được.
Nếu thật sự muốn nắm mũi mà kết hôn thì có lẽ trong gia đình cũng sẽ vô cùng bất hòa, trong lòng của đại ca nàng nhất định cũng sẽ uất nghẹn khó chịu.
Lục Văn Tình hiểu được suy nghĩ của Lục Cảnh Nghiễn vì vậy cũng chưa bao giờ ở trước mặt hắn thục giục việc kết hôn.
Mà thúc thúc ở chi thứ hai thì càng không cần phải nói, vốn dĩ đã thương nhớ sản nghiệp nhà nàng, bây giờ chỉ sợ là ước gì Lục Cảnh Nghiễn cả đời không kết hôn, như vậy thì sau này những thứ này chắc chắn sẽ để lại cho chi thứ hai, chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi…
Nghĩ như vậy, trong lòng của Lục Văn Tình lại thở dài một hơi.
Nếu như trước kia, đại ca còn chưa bị thương ở hai chân thì cũng sẽ không trầm cảm đến mức bị bệnh ho, bây giờ chắc chắn đang vô cùng phấn chấn, tất nhiên cũng đã kết hôn và có gia đình nhỏ của mình.
Và tẩu tử của nàng nhất định là một người có kiến thức, hiểu lễ nghĩa, hiền lương thục đức.
Đôi mắt của Lục Văn Tình bây giờ phủ kín một tầng sương mù.
Tháng bảy lưu hỏa, tháng tám vị ương (*Chỉ việc thời tiết vào tháng bảy sẽ mát mẻ hơn, tháng tám bắt đầu ban đêm sẽ dài hơn ban ngày)
Sau khi đã vào tháng tám thì thời tiết càng ngày càng mang cảm giác mát mẻ của cuối mùa hè và đầu mùa thu.
Xưởng trứng muối bên này cũng đã phân chia lợi nhuận lần đầu tiên.
Xem xét đến việc còn muốn mở rộng sản xuất nên lần đầu tiên cũng không phân chia nhiều lắm, vẫn để lại phần lớn lợi nhuận để mua nguyên vật liệu và các công cụ sản xuất.
Và sau những ngày mùa thu thì tiếp theo chính là vào đông, sau khi thời tiết lạnh thì chu kì sản xuất trứng muối sẽ trở nên dài hơn, và để đảm bảo nhiệt độ của nhà kho thì cần đốt thêm than làm ấm tường.
Tất cả những điều này đều cần một số tiền nhất định để chống đỡ.
Cho nên lần này mỗi gia đình chỉ được phân chia mười lượng bạc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT