Dù sao cái xưởng này được mở ở ven thôn, thuê người trong thôn làm việc, trả tiền công cho người trong thôn, ngoài việc mọi người vừa có thể trông nhà, vừa có thể kiếm kiền ra thì còn một việc quan trọng nữa là người chủ xưởng là người trong thôn, cho nên sẽ không xuất hiện tình trạng nợ tiền công kéo dài.

Vì vậy có thể nói xưởng này không chỉ thuộc sở hữu của hai nhà Bạch Kim Bắc và Tô Mộc Lam, mà là toàn bộ thôn...

Người dân trong thôn hiểu rõ trong lòng, càng thấy nơi này có lợi cho chính mình, khi làm việc đương nhiên cũng càng tận tâm tận lực.

Tháng sáu giữa hè, đúng là thời điểm mà mặt trời mọc sớm, lặn muộn, ngày dài hơn đêm.

Hơn nữa lúc này cũng không có ngày nào quá nóng bức, tuy nắng to, nhưng thỉnh thoảng vẫn có gió nên cũng coi như thời tiết mát mẻ.

Buổi sáng sớm mọi người bắt đầu làm việc, buổi tối chậm chạp không chịu về nhà, buổi trưa cũng vẫn làm việc không chịu nghỉ tạm.

Cũng bởi vì thế nên xưởng Trứng Muối có thể nói mỗi ngày một vẻ, thời gian hoàn thành sớm hơn hai ngày so với dự tính.

Chỉ còn lại mấy việc như trát phấn từ trong ra ngoài, thêm vào việc chế tác công cụ, chuẩn bị thuê những người nào.

Bạch Kim Bắc vừa thu xếp những việc này, vừa quyết toán tiền công của những người tới làm việc mấy ngày trước.

Chẳng qua là quá trình quyết toàn tiền công này cũng không suôn sẻ.

Bởi vì, có người không muốn nhận.

Có một số người cảm thấy là người thân thích ở quê nhà, cho nên xấu hổ khi cầm tiền, hơn nữa thấy xưởng mang lại nhiều lợi ích cho thôn về sau như vậy cho nên càng không muốn lấy tiền.

Cũng có một số người thầm tính toán, muốn dùng chuyện này để khiến Bạch Kim Bắc phải nợ một ân tình, để đến khi Bạch Kim Bắc tìm người làm việc ở xưởng thủ công sẽ nhớ tới nhà bọn họ trước tiên.

Vì thế, Bạch Kim Bắc đúng là hơi đau đầu một chút.

Sau một thời gian thương lượng với Bạch Khang Nguyên, hai người liền đặc biệt gõ chiêng ở từ đường, triệu tập mọi người ở trong thôn tới để nói cụ thể rõ ràng chuyện này.

"Việc làm xưởng trước đó đã quyết định là dựa theo ngày công làm việc, một ngày bao nhiều tiền thì trả ngần ấy, cũng không thể nói là vì người trong thôn mà cảm thấy xấu hổ không nhận tiền." "Xưởng lớn như vậy, từng khoản thu chi đều được ghi vào sổ sách, người nào cảm thấy xấu hổ, cảm thấy để lại một nhân tình cho xưởng thì thử nghĩ một chút xem, tấm lòng của mọi người khiến xưởng không thể không nhớ đến việc này, lại còn phải trả lại ân tình, ít nữa xưởng lại phải nhớ đến chuyện này hết năm này tới năm khác, mà không chỉ có một nhà, nếu cứ thế thì sổ sách ghi chép của xưởng này sẽ có một nón nợ mơ hồ mất."

"Cũng có người trong lòng tính toán thật là hoàn mỹ, nghĩ rằng làm việc mấy ngày, không cần tiền công, để lại ân tình cho xưởng, sau này khi xưởng muốn tìm người làm thuê thì sẽ nhớ đến nhà đó, nếu nhà đó thật sự muốn làm việc ở trong xưởng, không thấy xấu hổ khi làm khó xử người khác hay sao."

"Cái này gọi là gì? Cái này gọi là ích kỷ! Một nhà nghĩ như vậy, hai nhà nghĩ như vậy, cả thôn nhà nào cũng nghĩ như vậy thì xưởng làm sao có thể triển khai nội quy được? Sau này nếu mắc lỗi gì thì quản giáo thế nào được?"

"Không có quy tắc thì không thành chuẩn mực được, mọi người cũng biết nếu trong nhà không lập tốt quy tắc thì bọn trẻ khi lớn lên sẽ rất dễ đi sai đường.

Cho nên ngay từ đầu bất cứ việc gì trong xưởng đều phải tuân theo quy tắc đã đưa ra, sau này xưởng mới có thể phát triển lâu dài và thịnh vượng được."

"Các ngươi đừng nghĩ rằng xưởng này là của hai nhà Bạch Kim Bắc cùng Tô thị mở, không có liên quan gì tới các ngươi.

Các ngươi phải nhớ kỹ, xưởng này mở ở thôn chúng ta, cho nên người trong thôn ta có thể đi theo dính thơm lây, kiếm một ít tiền công đó."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play