Tô Mộc Lam lập tức cười nói "Nếu buổi tối rình có thể bắt được thì có lẽ đã sớm rình bắt rồi, cũng không đến mức Lý Chính thúc và Kim Bắc đại ca phải ngồi xuống thương lượng câu chuyện với nhau."

"Mấy ngày nay thời tiết đẹp, buổi tối ánh trăng lại sáng, chiếu rõ như ban ngày, có lẽ từ phía xa cũng có thể nhìn thấy người.

Chắc chắn người đó đã nhìn thấy động tĩnh là chạy, vả lại mặt đất lớn như vậy, mặc dù trong thôn có người tuần tra, nhưng cũng không tra xét được ngóc ngách kỹ càng, khiến người ta có thể lợi dụng được sơ hở..."

"Có điều chuyện này cũng thật kì quái, năm vừa rồi cũng không xảy ra nhiều vụ như vậy, sao năm nay lại nhiều thế, năm nay mưa thuận gió hoà, lương thực thu hoạch cũng tốt, đáng ra không nên có chuyện mới đúng."

Người nhà nông ngoảnh đi ngoảnh lại là thấy mặt nhau, nếu khác họ nhau thì càng không dám đi trộm củba người họ khác, bằng không đến lúc đó tộc trưởng của đối phương ra mặt đòi lại công lý thì tộc trưởng nhà mình nhất định sẽ lôi đầu sỏ gây tội ra, đánh đòn một trận, sau này cũng sẽ bị người trong tộc của đối phương coi là thù địch, người nào gặp người nấy chửi.

Năm ngoái thu hoạch lúa mạch chỉ đạt mức trung bình nhưng chỉ có một nhà đi nhặt nhạnh lúa mạch của nhà khác, năm nay bội thu, đoán chừng sẽ không xảy ra tình trạng này mới đúng.

Chuyện có bất thường tất có điểm lạ lùng, nơi này, nếu không xử lý kịp thời ắt sẽ thành chuyện lớn.

Đúng vậy." Phùng thị đăm chiêu nghĩ tới điểm này, chẳng qua chỉ một lát sau đã nở nụ cười, "Haiz, đây là vấn đề mà bọn họ phải bận tâm, nếu hai người này mà cũng không nghĩ ra được cách nào thì cũng không xứng làm lý chính."

Không những nói Bạch Khang Nguyên, mà bao gồm cả Bạch Kim Bắc.

Chẳng qua nhìn toàn bộ thôn Bạch Gia, e là cũng chỉ có Phùng thị mới dám nói những lời này, lại nói một cách hùng hồn cây ngay không sợ chết đứng như vậy.

Tô Mộc Lam mím môi cười, cầm cục bột nhỏ trong tay lên nói "Tẩu nhào thế nào rồi?"

Phùng thị nhìn đồ vật chưa ra đâu vào đâu trong tay mình, đột nhiên thấy xấu hổ, cười hì hì, sau đó cẩn thận nhào nặn tiếp.

Nhào thành cục bột tròn tròn, cho vào thau nước sạch, từ từ nhào rồi rửa, khối bột dần dần thu nhỏ thể tích lại, nước trong thau càng ngày càng trở nên vẩn đục, chờ đến khi cục bột trong tay đủ nhỏ, hơn nữa trở nên dai thì mì căn coi như đã rửa xong.

Đun một nồi nước sôi, cho mì căn vào nồi hấp chín, khi bột được hấp cách thủy trở nên trắng bóng, sau khi khống chế lượng nước, chải một lớp dầu lên cái lồng phẳng bằng nan tre bên trên nồi hấp, sau đó trải một lớp bột xuống, hấp chín rồi cẩn thận bóc ra.

Một mảng mì mỏng, màu trắng trong hình thành.

Sợi mì cắt thành từng dải dài rộng, mì căn đã được rửa sạch, ngày xuân đã sớm tiến hành trồng trọt, lúc này bào thêm sợi dưa chuột tươi mới ngon miệng, lại tưới thêm một muỗng sa tế vô cùng thơm nồng, tạo nên một hương vị tuyệt diệu.

Mát lạnh ngon miệng, chỉ nếm đã thấy ngon.

"Ăn ngon thật." Phùng thị bận rộn làm cả ngày, đến khi ăn xong một bát mì trộn sa tế, lập tức cả người thoải mái, thổn thức nói, "Đúng là không uổng công vất vả làm việc."

"Làm việc tốt thường gian nan, câu nói ấy chẳng sai chút nào nhỉ?" Tô Mộc Lam đứng ở bên cạnh mím môi cười.

Phùng thị cũng cười hì hì.

Việc cán sợi mì này đúng là rất tốn thời gian.

Từ hai ngày trước, nàng và Tô Mộc Lam cùng nhau triển khai việc cán sợi mì mà Tô Mộc Lam nói, chẳng qua quá trình này thật sự cực kì không thuận lợi.

Ngày đầu tiên, khi rửa bột mì đã bị mất một ít mì căn, chỉ còn lại một nồi bột đặc quánh, cuối cùng chỉ có thể trải đám bột này thành lớp bánh mỏng, trải ra được khoảng một cái rá, chồng bánh cao ngất.

Thời tiết nóng, số bánh nhiều quá ăn không hết, đành phải chia lần lượt cho hàng xóm ăn, mọi người mang về làm thành bánh cuốn để ăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play