Lời muốn nói đầy trong bụng nhưng nghẹn ở cổ họng, Tôn thị tức giận đến mức dậm chân tại chỗ mấy lần, nhưng cũng biết giờ nói gì cũng không có tác dụng, chỉ có thể mang đầy bụng giận dữ đi về phía ruộng của nhà mình.
Nhìn thấy Tôn thị đã đi xa, bốn củ cải nhỏ liền tụ lại một chỗ, thì thầm nói nhỏ.
"Nhị tỷ vừa rồi thật là lợi hại." Trong mắt của Bạch Trúc Diệp tràn đầy toàn là ngôi sao nhỏ.
"Đúng vậy, vừa rồi sắc mặt của Tôn bá nương còn đen hơn cả đáy nồi." Bạch Mễ Đậu phụ họa.
"Lập Hạ vừa rồi làm được không tồi." Bạch Thủy Liễu cũng cảm thán: "Sau này gặp được người như vậy nữa thì cũng không sợ bị thiệt thòi."
"Ta không biết là các ngươi đang khen ta hay là đang mắng ta nữa." Bạch Lập Hạ cười hì hì, giả làm mặt quỷ.
"Được, khen rồi mà muội còn nghĩ nhiều thế thì sau này ta không dám tùy tiện khen muội nữa." Bạch Thủy Liễu cũng cười: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta phải làm nhanh lên, nếu không chờ tới lúc nương thức dậy mà chúng ta vẫn chưa làm được việc gì cả."
"Vâng." Ba đứa Bạch Lập Hạ đồng ý, vội vàng bận rộn làm việc.
Tô Mộc Lam thức dậy, rửa mặt như thường ngày rồi sau đó chuẩn bị làm bữa sáng.
Nhìn căn phòng phía tây vẫn còn đóng, bốn củ cải nhỏ cũng không thấy đi ra quét sân như thường ngày, nàng chợt mím môi cười.
Tối hôm qua chơi đá cầu có chút điên cuồng, hơn nữa khoảng thời gian này bọn trẻ cũng giúp nàng chuẩn bị làm các loại điểm tâm, làm cả bánh trung thu, chắc là cũng mệt mỏi lắm rồi.
Tô Mộc Lam vừa nghĩ, động tác trên tay cũng cố ý nhẹ nhàng hơn một chút.
Bột mì, trứng gà, nước, thêm chút muối, khuấy đều, sau đó dàn đều trên chảo để rán bánh kếp trứng gà, sau đó lại nấu một nồi cháo bột ngô, làm một bàn đồ ăn sáng nhẹ nhàng và ngon miệng.
Tô Mộc Lam đang bận rộn ở trong phòng bếp, thì mơ hồ nghe thấy tiếng cửa chính mở ra.
Ngay sau đó là âm thanh sột soạt đi bộ vào.
Nàng vừa mới dậy, còn chưa mở cửa chính, lúc này lại có động tĩnh như vậy…
Không phải là kẻ trộm đấy chứ?
Tô Mộc Lam lập tức cảnh giác, nhẹ nhàng đặt bát bột trong tay xuống, lặng lẽ đi tới trước cửa sổ trong phòng bếp, ló đầu ra xem xét động tĩnh ở cửa.
Cũng không phải nhân vật nguy hiểm trong tưởng tượng của nàng mà là Bạch Thủy Liễu và Bạch Lập Hạ, đang nâng đòn gánh đi vào, trong giỏ trúc đặt trên mặt đất chất đầy bắp ngô, sau đó bọn trẻ nhặt ngô ra trải lên mặt đất.
Tô Mộc Lam chợt ngẩn ra.
Lúc đầu còn nghĩ rằng bốn củ cải nhỏ vẫn chưa thức dậy, bây giờ thì có vẻ như không phải là chưa thức dậy mà là đã dậy từ sớm để xuống ruộng bẻ ngô.
Động tác lặng lẽ như vậy, còn sợ làm nàng phát hiện ra, hiển nhiên là đang muốn lén lút giúp nàng làm việc.
Mấy đứa nhỏ mới bao nhiêu tuổi chứ, sao có thể ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy.
Tô Mộc Lam cảm thấy hai mắt của mình đang nóng lên.
Lúc mới xuyên qua thế giới này, không phải nàng không có oán giận ông trời, vì sao đã cho nàng cơ hội để sống lại thêm một lần, lại đưa cho nàng lá bài tồi tệ như vậy, chẳng những phải nghĩ biện pháp để nuôi sống bản thân mà còn phải tìm cách để nuôi dưỡng những đứa trẻ không có quan hệ huyết thống với mình.
Bây giờ nghĩ lại, nàng cảm thấy lá bài này không phải là lá bài xấu, rõ ràng là phúc đức mà ông trời đã ban cho nàng.
Tô Mộc Lam hít mũi, ép lại sương mù trong mắt, sau đó đi nhanh từ phòng bếp ra ngoài.
Bạch Thủy Liễu và Bạch Lập Hạ đang muốn cầm đòn gánh và sọt trúc lặng lẽ đi ra ngoài, khi nhìn thấy Tô Mộc Lam thì lập tức bất ngờ giật nảy mình, sau khi phục hồi tinh thần mới vỗ ngực: "Nương dậy rồi."
"Trúc Diệp và Mễ Đậu đang bẻ ngô trên ruộng sao?" Tô Mộc Lam hỏi.
"Vâng." Bạch Thủy Liễu gật đầu: "Nương, bọn con…"
Tô Mộc Lam nhận lấy đòn gánh trong tay của Bạch Thủy Liễu: "Trong bếp đã làm xong bột mì rồi, Thủy Liễu con đi dàn đều làm mấy cái bánh kếp trứng gà, sau đó nấu thêm một nồi cháo bột ngô, bỏ thêm mấy quả trứng vịt lộn muối, trộn thêm ít măng tây vào."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT