"Nói một chuyện này, ta vẫn cảm thấy lúc nào rảnh rỗi thì các ngươi nên nói với nương của các ngươi một chút, việc làm đồ ăn để bán tuy là chuyện tốt, nhưng cũng không thể bởi vì vậy nên làm bộ làm tịch không xuống ruộng để làm việc được."
Tôn thị nói: "Cũng biết là nàng ta bận rộn, không quan tâm được nhiều việc, nhưng người không biết lại nghĩ nàng ta lại tái phát tật xấu hết ăn lại nằm, ở nhà lười biếng trốn việc đấy.
Dù nói như thế nào đi nữa, tóm lại việc nàng ta không xuống ruộng làm việc thì không thể nào nhìn được, tốt xấu gì thì vẫn nên quan tâm đến mặt mũi bên ngoài chứ."
Bạch Thủy Liễu và Bạch Lập Hạ nghe lời nói này, chớp mắt một chút, sau đó ánh mắt của mấy đứa nhìn Tôn thị có thêm vài phần ghét bỏ.
Tôn thị này lúc trước làm đủ mọi cách để học trộm cách làm khoai lang sấy khô của nhà bọn họ, sau đó tự mình phơi nhưng không bán được, tự làm khổ mình, bây giờ còn ở chỗ này nói chuyện chèn ép người khác.
Thật sự là quá đáng ghét rồi.
Chỉ là tính tình của Bạch Thủy Liễu rất mềm mại, mặc dù lúc này đã tức giận đến không chịu nổi, nhưng cũng chỉ nắm chặt tay lại, trong mắt tràn đầy lửa giận nhìn Tôn thị mà thôi.
"Đại tỷ, tỷ nhìn muội đây." Bạch Lập Hạ túm lấy tay áo của Bạch Thủy Liễu, hỏi ngược lại một câu: "Tôn bá nương, bá nương xuống ruộng một mình sao?"
Bị hỏi bất ngờ như vậy, Tôn thị cũng có chút ngạc nhiên: "Chỉ có một mình ta, làm sao?"
"Vậy Thuận bá bá đâu rồi?"
"Mấy ngày nay hắn đi ra ngoài làm việc để kiếm thêm chút tiền về nhà…"
"Tôn bá nương." Bạch Lập Hạ lập tức nghiêm túc nói: "Cháu là tiểu bối, đáng nhẽ không nên nói nhiều như vậy, nhưng thật sự là nhìn không được nên cũng sẽ nói vài câu."
"Nếu bá nương rảnh rỗi thì phải nói chuyện rõ ràng với Thuận bá bá mới được, không thể bởi vì bản thân kiếm được một ít tiền mà bắt đầu ra vẻ cao quý, mà không muốn làm công việc trong đất, cũng không thể bởi vì ra ngoài làm việc liền để cho thê tử một mình xuống ruộng bận rộn được."
"Nếu biết chuyện thì hiểu là Thuận bá bá ra ngoài làm việc kiếm tiền, không biết còn tưởng là Thuận bá bá trốn việc để nhàn hạ, đem công việc dưới ruộng đều đè lên một mình Tôn bá nương đấy."
"Nói đi cũng phải nói lại, chuyện mặt mũi bên ngoài như này, tóm lại vẫn nên để ý một chút, nếu không sẽ dễ dàng khiến người bên ngoài bàn tán, không được thích hợp…"
Khuôn mặt của Bạch Lập Hạ vốn đã có góc cạnh, trên khuôn mặt không có khí chất nhẹ nhàng của một cô nương thông thường, ngày thường hay bị người khác nói có sự khí khái của một nam nhi, khuôn mặt nhìn qua cũng mang theo cảm giác người này không dễ chọc đâu.
Lúc này khi nói chuyện lại giống như đổ đậu vào ống tre (chỉ sự thẳng thắn không kiêng dè), nói tằng tằng, càng khiến dáng vẻ hung hăng hơn.
Mặt của Tôn thị cũng lập tức trắng bệch.
Lời nói của Bạch Lập Hạ và lời nói lúc trước của nàng cũng không thể nói là giống hệt, chỉ có thể nói là giống nhau như đúc, nếu bây giờ nàng nói lời của Bạch Lập Hạ là không đúng thì có khác nào tự nói những lời vừa rồi của mình không đúng.
"Chuyện này… Không giống nhau…" Tôn thị lắp bắp giải thích: "Thuận bá bá của các ngươi là muốn đi ra ngoài làm việc, để kiếm tiền…"
Nói đến một nửa, bản thân nàng đã không thể nói tiếp được nữa.
Bạch Thổ Thuận là đi ra ngoài kiếm tiền, thế Tô Mộc Lam ở nhà làm đồ ăn cũng không phải là kiếm tiền hay sao, không có gì khác nhau cả….
Nhưng cứ im miệng như vậy, hơn nữa còn là ở trước mặt đứa nhỏ Bạch Lập Hạ này thì Tôn thị dù sao cũng cảm thấy thật mất mặt, hơi há mồm, còn muốn nói tiếp.
"Tôn bá nương không cần phải nói nhiều như vậy, cháu hiểu, cháu hiểu." Bạch Lập Hạ vẫy vẫy tay: "Đang ở bên ngoài mà, dù sao cũng phải bảo vệ thể diện của Thuận bá bá mà, ôi, đừng nhìn tuổi của cháu nhỏ, cháu cũng hiểu được nhiều việc đấy…" Tôn thị:???
Ý của con bé là những lời vừa rồi của nàng đều là đang nói dối, đều là vì che dấu việc Bạch Thổ Thuận hết ăn lại nằm sao?
"Ngươi…"
Bạch Lập Hạ cũng không để ý tới nàng nữa, kéo Bạch Thủy Liễu đi vào trong ruộng ngô, vội vàng đi thu hoạch ngô với Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT