Ngô Trác Viễn cười nhận lấy, vội vàng nhanh chóng đi về phía cửa hàng.

Hôm nay là ngày mười lăm tháng tám, muốn dọn dẹp cửa hàng sớm một chút, đến buổi tối còn trở về ăn bữa cơm đoàn viên cùng Ngô Điền Phúc, còn muốn dọn dẹp vài thứ mang về.

Tiễn Ngô Trác Viễn đi, Tô Mộc Lam cùng bọn nhỏ thu xếp nấu cơm buổi trưa.

Nấu một nồi cơm tẻ, lấy tảng thịt mà Ngô Trác Viễn đưa tới, xào với rau mầm tỏi, làm thành một đĩa thịt lớn để ăn.

Rau mầm tỏi non xanh biếc, lát thịt có màu đỏ tươi, bởi vì đây là miếng thịt ba chỉ chứ không phải thịt mông nên khi ăn lát thịt đều có thịt nạc và mỡ đan xen, hơn nữa phần thịt mỡ đều bị xào chắt mỡ ra, nên khi ăn tươi mới vô cùng, béo mà không ngán.

Tô Mộc Lam cùng bốn đứa đầu củ cải mỗi người đều ăn một bát cơm to.

Tới buổi chiều, khoảng thời gian vừa rồi bọn nhỏ bận rộn hỗ trợ làm bánh trung thu lúc này được nghỉ ngơi, đứa nào đứa nấy đều mừng rỡ chạy ra ngoài chơi, còn Tô Mộc Lam mang theo các loại thức ăn đi tìm Trương Môn Nghĩa để đổi sữa dê, ngoài ra nàng cũng đi tới nhà của mấy người thân thiết để thăm hỏi.

Nàng đến nhà của Phùng thị, nhà của Bạch Khang Nguyên, nhà của Lưu thị để bày tỏ lòng biết ơn.

Mỗi nhà đều đưa một ít bánh trung thu và trứng vịt muối do chính tay mình làm, riêng nhà của Phùng thị thì đặc biệt tặng nhiều hơn, ngoài ra còn tặng thêm một ít mứt bí đao.

Phùng thị nhìn thấy những món này thì sáng mắt lên, đặc biệt là khi nhìn thấy mứt bí đao đã lấy một miếng nhét vào trong miệng trước tiên, "Không tệ, hương vị giống hệt món mà ta ăn hồi nhỏ."

Mứt bí đao được làm bằng cách ngâm với nước vôi để chắt bỏ một ít nước, sau đó cho đường cát vào rồi xào lên, ăn có vị mềm, ngon ngọt.

Bởi vì có đường nên khi thời tiết nóng rất khó để bảo quản.

Chỉ đến khi trời lạnh mới có thể làm, nhưng vì món này dùng đường cát trắng đắt đỏ nên có rất ít người làm.

Khi còn nhỏ Phùng thị đã từng ăn không ít, chẳng qua sau này lớn tuổi hơn, đặc biệt là sau khi gả cho người ta cũng có phần ngượng ngùng khi đi tìm món mứt bí đao này để ăn.

Nhưng càng là những thứ không được ăn, hơn nữa lại là món ăn gợi lại hồi ức tuổi thơ tốt đẹp nên nàng thường thường sẽ nghĩ tới, nhớ mãi không thôi.

Hiện tại Tô Mộc Lam đưa mứt bí đao tới, quả thực làm Phùng thị vui mừng quá đỗi, nàng liền tiến vào phòng tìm kiếm một cái cái giỏ ra đưa cho Tô Mộc Lam, "Này, cái này cho ngươi mang về ăn."

Tô Mộc Lam nhìn về phía sọt, hơn nửa sọt cua đang bị trói gô, đầu ghé vào trong sọt phun bong bóng.

"Đây là cua nuôi ở hồ, sống sạch sẽ, thân hình to và béo, ngươi lấy về mà nấu ăn cho buổi tối." Phùng thị vừa nói chuyện vừa nhét vào tay của Tô Mộc Lam.

Con cua ở thời đại này không bị ô nhiễm, nuôi dưỡng tự nhiên, hương vị vô cùng tươi ngon, Tô Mộc Lam thật sự cũng muốn nếm thử.

Có điều, như này cũng quá nhiều …

Thấy Phùng thị tính tình ngay thẳng thành thật, Tô Mộc Lam cũng hơi bất đắc dĩ vỗ vào trán, "Như này quá nhiều, ăn không hết, nhà ta chỉ có năm miệng ăn, lấy năm con là được."

"Không được, lấy quá ít." Phùng thị nói thế nào cũng không chịu nghe, nhưng thấy Tô Mộc Lam không chịu lấy nhiều như vậy liền tìm cái giỏ nhỏ ra, chọn mười con cua ra để nàng mang về nhà ăn.

Thấy Phùng thị khăng khăng như vậy, Tô Mộc Lam chỉ có thể nhận lấy, mang trở về nhà.

Trên đường về, nàng nhìn thấy một ít người lục tục trở về nhà.

Mười lăm tháng tám là Tết Trung Thu, nhà nào cũng tràn đầy không khí vui mừng, trở về thu xếp nấu ăn, làm bánh trôi nước hoặc vằn thắn,.......

Nhưng cũng có người không vui vẻ gì.

Thí dụ như Trương thị.

Nguyên nhân là do Bạch Nhị Ngưu bảo nàng đi tới nhà Tô Mộc Lam tặng một ít củ mài, nói là Tết Trung Thu, hai nhà qua lại thăm hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play