Bánh trung thu da tuyết sẽ được yêu thích là chuyện nằm trong dự kiến của nàng.
Nhưng nàng thật sự không ngờ đến việc bánh trung thu da tuyết lại được yêu thích đến mức độ như vậy.
"Không đúng, thị trấn này đâu có rộng lớn, trên thị trấn có nhiều người đâu, không đến mức xuất hiện tình huống như vậy." Tô Mộc Lam hơi nghi hoặc.
Vả lại Tô Mộc Lam đã từng bày quán bán hàng khá lâu ở trên thị trấn, đại khái cũng nắm rõ đại bộ phận sức mua trên thị trấn, không thể nào xuất hiện tình huống này mới đúng.
"Có lẽ Tô tẩu tử còn chưa biết." Ngô Trác Viễn cười nói, "Hiện tại người tới cửa hàng mua đã không chỉ có mỗi người trên thị trấn, phần lớn đều là người ở bên trong huyện thành."
"Lúc trước ta không phải nói có người từ Ngô Ký cửa hàng bên trong mua thức ăn đi huyện thành bán sao, hiện tại người vừa thấy có mới mẻ thức ăn bán, vẫn là bánh trung thu, cái này mấu chốt thượng, đương nhiên cũng liền không buông tha cơ hội này, tới mua bánh trung thu đi huyện thành bán."
"Người ở bên trong huyện thành biết có bánh trung thu này, một số người làm ăn buôn bán muốn mua một chút, có người nhìn mới lạ liền mua.
Món này cứ thế một truyền mười, mười truyền trăm, số người mua càng ngày càng nhiều hơn."
"Kì thật không chỉ có huyện thành, cũng có một ít người ở các thôn quanh thị trấn tới."
Ăn tết nên muốn dùng đồ mới mẻ mà thôi.
Vả lại càng nhiều người chen chúc ở chỗ nào thì chỗ đó càng nổi tiếng.
"Thì ra là thế." Tô Mộc Lam gật đầu, ngay sau đó cười nói, "Vậy thì bây giờ bánh trung thu cũng coi như là danh tiếng vang xa, lúc này, cửa hàng Ngô Ký cũng có thể nổi tiếng, sau này không lo không bán được thức ăn."
"Đúng vậy." Ngô Trác Viễn mừng rỡ gật gật đầu.
Kì thực mà nói thì ngày thường việc buôn bán cũng không có gì phải lo lắng.
"Ta đoán chờ sau Tết, phát hiện ngày thường chúng ta cũng có bánh trung thu da tuyết này thì mọi người sẽ không đến mức như vậy, có điều giống như lời của Tô tẩu tử nói, hiện tại việc này đã làm giúp cửa hàng Ngô ký nổi tiếng, sau này việc buôn bán cũng tốt hơn một chút."
Sau khi qua tết trung thu, có thể nói là bước vào mùa thịnh vượng của làm đồ ăn.
Thứ nhất là vì thời tiết, trời càng ngày càng lạnh thì mọi người đều thích ăn những món có vị ngọt.
Thứ hai là sau mùa thu, có một ít việc sẽ tạm ngừng để bước vào mùa đông, cần chốt sổ thì sẽ chốt sổ, phải tổng kết tiền thì tổng kết.
Có tiền trong tay, nhất định sẽ mua vài thứ trong nhà, hai chữ ăn mặc được đặt lên hàng đầu, ăn lại giữ vị trí đầu tiên, ngoài những món tất yếu như gà, vịt, thị, cá thì chính là những đồ ăn vặt.
Thứ ba là việc hiếu hỉ vào mùa thu đông rất nhiều, nói đi nói lại, những món ăn điểm tâm sẽ đứng đầu tất cả.
Việc buôn bán về sau này cũng sẽ trở nên bận rộn.
Ngô Trác Viễn cười híp cả mắt lại.
Ngoảnh đi ngoảnh lại hôm nay đã tới ngày mười lăm tháng tám.
Dựa theo thông lệ, hôm nay các cửa hàng cơ bản chỉ mở cửa trong nửa ngày, đến buổi trưa liền đóng cửa không buôn bán nữa.
Có cửa hàng hơi lười một chút, đóng cửa suốt cả ngày.
Bởi vì cửa hàng Ngô bán thức ăn cho nên dự định mở cửa nửa ngày, hắn cũng sớm dặn dò Tô Mộc Lam làm bớt thức ăn đi một chút để tránh bị thừa.
Hiện giờ cửa hàng Ngô Ký đã nổi tiếng ở bên ngoài, rất nhiều người bị trì hoãn công việc tới ngày cuối cùng mới trông mong mua được một chút đồ ăn gì đó về nhà, cho nên buổi sáng ở cửa hàng Ngô Ký cũng rất nhộn nhịp.
Căn bản chưa đến buổi trưa mà đồ ăn đã bán hết, cửa hàng sớm đóng cửa nghỉ.
Ngô Trác Viễn nghĩ hôm nay là mười lăm tháng tám, chờ đến lúc chạng vạng lđể vận chuyển thức ăn thì không tiện, cho nên giao hẹn với Tô Mộc Lam rằng sẽ vận chuyển đồ ăn vào buổi trưa, thuận tiện mang theo một Tô Mộc Lam gia mang theo một tảng thịt, một con vịt béo, coi như là quà tặng nhân ngày Tết Trung Thu.
Tô Mộc Lam cũng không khách sáo, nhận lấy toàn bộ, sau đó lại tặng Ngô Trác Viễn một ít trứng vịt muối và mứt bí đao, coi như quà đáp lễ.
Không cần phải nói, hai món này chắc chắn là tự tay Tô Mộc Lam làm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT