Ngày đầu buôn bán thử hiển nhiên rất thuận lợi, Tô Mộc Lam nghĩ đến số khoai lang đỏ khô phơi nắng ở trong nhà, còn có thức ăn phải làm hôm nay nên cầm danh sách thức ăn phải làm từ chỗ Ngô Trác Viễn đi về nhà trước.
Sau khi về đến nhà lại bắt tay vào công việc bận rộn làm thức ăn, phơi khoai lang đỏ khô.
Mà bên phía cửa hàng Ngô Ký việc buôn bán vô cùng tốt đẹp, đến buổi trưa, các món ăn đã bán được bảy, tám phần, đến quá buổi chiều một lúc lâu đã bán hết sạch, thế mà vẫn có người tới nữa, nhưng cũng chỉ hưng phấn mà đến, thất vọng mà về.
Có điều sự thất vọng này chỉ là tạm thời, bởi vì lúc trước thèm ăn cũng phải tính toán chờ đến ngày phiên chợ họp mới mua được đồ ăn, nhưng hiện tại trên thị trấn mở cửa Ngô Ký này, chẳng phải ngày nào cũng có thể mua được đồ ăn hay sao.
Ngẫm nghĩ như vậy, họ lại vui vẻ hơn.
"Hôm nay bán thức ăn rất chạy." Ngụy thị thu dọn những hộp gỗ đựng đồ ăn, mỉm cười nói "Hôm nay mới là ngày đầu tiên, có lẽ còn rất nhiều người không biết cửa hàng nhà chúng ta khai trương, chờ ngày mai có lẽ sẽ có nhiều người biết hơn."
"Ta nghĩ đơn hàng mà chàng đưa cho Tô tẩu tử ghi lượng thức ăn kia có phải hơi ít hay không?"
Sau khi bán xong thức ăn lại có mấy vị khách lục tục tới cửa, việc buôn bán tốt như vậy, chỉ vì không có đồ ăn mà đành phải đuổi khách đi ra ngoài khiến Ngụy thị hết sức đau lòng.
Tuy cửa hàng mới khai trương ngày đầu tiên, bọn họ cũng biết mọi chuyện không thể nóng vội được, nhưng để mở cái cửa hàng này, hai vợ chồng bọn họ cũng rất vất vả, đầu tiên là tiền vốn chắp vá lung tung, thậm chí một phần tiền còn phải mượn từ chỗ Ngô Điền Phúc, nàng vẫn muốn nhanh chóng kiếm được một ít tiền.
"Nương tử, chuyện này nàng có chỗ không hiểu rồi." Ngô Trác Viễn cười giải thích, "có câu nóng vội không ăn hết đậu hũ nóng, mọi việc cứ phải làm từ từ mới được, không thể lập tức làm quá nhiều."
"Tuy mấy ngày hôm trước nhìn hơi đau lòng một chút, nhưng mấy ngày nay ta quan sát, xem mỗi ngày có bao nhiêu người tới cửa, có bao nhiêu khách mua, tính ra con số, đến lúc đó mới có thể quyết định số lượng một cách chuẩn xác được, khoảng thời gian này chỉ cần thiếu một chút, không cần nhiều."
Dứt lời, giọng nói của Ngô Trác Viễn cũng chùng xuống một chút, "Ta cũng muốn sớm kiếm được nhiều tiền, để nàng cùng bọn nhỏ đi theo ta có cuộc sống tốt đẹp, nhưng chuyện này quả thực không thể nóng vội được, nếu bước chân vươn quá lớn thì rất dễ bị ngã."
"Có điều nương tử cứ yên tâm, những việc này ta đều đã tính toán cẩn thận, không phải là mù quáng làm."
Ngụy thị vẫn yên tâm với những việc làm của Ngô Trác Viễn khi còn ở cửa hàng Ngụy Ký trước đó.
Do bị áp lực nặng nề từ phía Ngụy Đại Hữu, làm việc gì cũng gò bó tay chân, hiện tại một mình hắn làm nên khuôn mặt thấy tràn đầy năng lượng, biết hiện tại trong lòng hắn tràn đầy nhiệt huyết.
"Ừ" Ngụy thị mỉm cười gật gật đầu, đem những họp gỗ đựng thức ăn vào bên trong rổ vải, đem về phía hậu viện, chuẩn bị rửa sạch sẽ.
Mấy thứ này phải thay đổi hàng này, hơn nữa phải rửa sạch sẽ mới được, như vậy người tới mua đồ ăn nhìn thấy đồ vật sạch sẽ mới yên tâm ăn.
Ngô Trác Viễn vẫn dọn dẹp lại cửa hàng một lượt, đi vào thị trấn tìm xe bò, chuẩn bị đi tới nhà của Tô Mộc Lam chở đồ ăn về cửa hàng.
Ngô Ký sớm đóng cửa trước.
Còn bên phía Ngụy Ký, lúc này lại mở cửa ra.
Có điều cửa mặt cửa hàng có thể nói là vắng vẻ như thể giăng lưới bắt chim, chẳng có người nào bước tới cửa.
Ngụy Đại Hữu ngồi ở bên trong cửa hàng, khuôn mặt đen như đáy nồi.
Khi Tống thị bước vào cửa hàng, khuôn mặt cũng nhăn nhó lại, thấy Ngụy Đại Hữu liền há miệng nói "Ông còn định giận dỗi cùng con gái và con rể đến bao giờ?"
Ngụy Đại Hữu không thèm ngẩng đầu lên, lạnh lùng hừ một tiếng nói, "Thế mà gọi là giận dỗi sao? Nhìn những gì mà hai đứa bọn nó làm kìa, chưa đánh gãy chân bọn nó đã tốt lắm rồi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT