Nhưng cũng đúng là vì không có chợ, nên hiện tại người đi lại ở trên thị trấn này chủ yếu là hộ gia đình trên thị trấn, hoặc là người bày quán buôn bán nhiều năm ở trên phố, có thể nói là những chuyện xảy ra trên thị trấn nắm rõ như lòng bàn tay.

Từ chuyện tiệm tạp hóa đóng cửa, thay đổi người tới thuê, cho đến lúc này cửa hàng được tu sửa lại rồi mở cửa một lần nữa, có thể nói mọi người đều hiểu rõ, thậm chí còn nhìn thấu ngọn ngành, nhìn thấy Ngô Trác Viễn và Ngụy thị sau khi ra khỏi Ngụy gia, tự mình mở cửa hiệu bán hàng, không biết có bán điểm tâm giống cửa hàng bánh ngọt Ngụy Ký hay không.

Nếu bán đồ ăn giống nhau thì sẽ có trò hay nhìn.

Nhưng nhìn bảng ghi chép tạm thời treo ở bên ngoài cửa hàng, đồ ăn được bán hoàn toàn khác với cửa hàng bánh ngọt Ngụy Ký mà giống những đồ mà vị phụ nhân trẻ tuổi dẫn theo bốn đứa bé bán trong những dịp họp chợ kia, trong khoảng thời gian ngắn mọi người đều hơi tò mò một chút.

"Ngô Trác Viễn này sao lại bán mấy thứ cơm cháy, tai mèo này chứ, chẳng phải là trực tiếp trắng trợn đoạt mối buôn bán của Tô thị kia hay sao?"

"Đều là làm ăn buôn bán, nhà ngươi bán hoành thánh, nhà ta cũng bán hoành thánh, không thể nói là đoạt được, thử xem mùi vị của mấy thứ này thế nào, xem có so được với đồ của Tô thị kia làm hay không."

"Các ngươi nói như vậy ta cảm thấy chuyện này có lẽ không đơn giản, Tô thị kia hình như suốt hai phiên chợ vừa rồi chưa tới bày quán bán đồ ăn, thế mà lúc này Ngô Ký khai trương, còn bán mấy thứ này…"

"Chuyện này có nghĩa là gì? Nhất định là hai nhà hợp tác buôn bán với nhau, ta nghe nói, trước đó Ngô Trác Viễn đã từng đi tìm Tô thị để thương lượng về chuyện này đó."

"Nếu thế thì cũng thú vị, Ngô Trác Viễn và Ngụy thị dù thế nào cũng đi từ Ngụy gia ra, trước đó mặc kệ việc buôn bán của nhà mình, không làm gì cả, lúc này lại hợp tác với người khác để buôn bán, không biết mặt của Ngụy Đại Hữu đen đến mức nào."

"Mặt của Ngụy Đại Hữu có đen hay không ta không thèm để ý, hai phiên chợ nay cũng chưa mua thèo lèo ngọt cho đám trẻ khiến chúng rất thèm, cứ nhắc mãi bên tai ta phải mua thật nhiều về, ta phải đi cửa hàng Ngô Ký nhìn xem, món thèo lèo ngọt này có giống đồ mà quán của Tô thị bán hay không …"

Nói chuyện xong, đã có người đi về phía cửa hàng Ngô Ký.

Mà những lời này tựa như một viên đá được ném xuống mặt hồ bình tĩnh, khơi dậy từng tầng sóng gợn, có người trông ngóng những món ăn này cũng lục tục đi tới cửa hàng Ngô Ký nhìn một chút.

Khi tới cửa, bọn họ nhìn thấy Tô Mộc Lam và Ngụy thị đang cùng nhau tiếp đón khách khứa, bọn họ càng khẳng định chuyện cửa hàng Ngô Ký này chính là Tô thị và vợ chồng Ngô Trác Viễn hợp tác mở cửa hàng, trong lòng cũng yên tâm hơn.

Người nào không chắc chắn thì thử ăn hai miếng, còn những người thường ăn đồ ăn của quán Tô Mộc Lam, vừa nhìn thấy màu sắc, ngửi thấy mùi thơm liền biết thức ăn này do đích thân Tô Mộc Lam làm, cho nên họ không cần nếm thử, trực tiếp chọn mỗi thứ một ít để mua.

Sau đó bọn họ biết mặc dù đồ ăn đã dọn vào bên trong cửa hàng, nhưng giá cả vẫn không thay đổi so với lúc trước, hơn nữa khi thấy mấy món ăn nhìn tinh xảo, ngon miệng, tên hiếm lạ, mùi vị còn rất hợp ý thì trong lòng càng vui vẻ, thậm chí có người còn chọn lựa mấy món ăn mới để nếm thử.

Có thể nói, bất kể ai bước chân vào cửa hàng đều không có ai tay không bước ra ngoài, ai cũng mua thứ gì đó dù nhiều hay ít.

Ngô Trác Viễn tiếp đón người tới mua thức ăn, cân xong rồi tính tiền, Ngụy thị lại cầm giấy dầu bọc gọn gàng đồ người khác đã chọn mua.

Hai vợ chồng hiển nhiên phối hợp thuần thục công việc với nhau, rất ăn ý, toàn bộ quá trình đâu vào đấy.

Tô Mộc Lam thấy thế, trong lòng lập tức thả lỏng hơn rất nhiều, thấy coi như bản thân mình chọn việc hợp tác với hai vợ chồng là đúng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play