Hôm nay tiếng chiêng vang ba tiếng, những người trong nhà không có việc bận gì đều tốp năm tốp ba tập trung ở cửa nhà thờ tổ.

Thấy mọi người đã tới gần như đông đủ, Bạch Khang Nguyên liền nói chuyện nhà Tô Mộc Lam muốn xây tường quanh sân và sửa lại nóc nhà.

"Công việc cũng không nhiều lắm, vật liệu đã mua đầy đủ, chuẩn bị ngày mai ăn xong cơm sáng sẽ bắt đầu làm việc, nếu nhà ai không bận rộn thì mọi người tới giúp một tay, làm việc buổi sáng sẽ bao cơm trưa, nếu làm việc buổi chiều sẽ bao cơm tối, trà nước ta cũng đã bảo nhà Bạch Thạch Đường chuẩn bị đầy đủ."

Bạch Khang Nguyên cao giọng nói: "Nhà Bạch Thạch Đường đều là cô nhi quả phụ, không có việc gì bận thì tất cả đều cố gắng đi giúp đỡ, nhất là những nhà trước đây đã được Bạch Thạch Đường hỗ trợ, bây giờ cũng đừng có quên chuyện này."

Bạch Thạch Đường làm người lương thiện, là người có tấm lòng nhiệt tình, từng giúp đỡ rất nhiều người trong thôn, ngoài giúp đỡ mấy công việc cần thể lực thì ngày thường khi đi làm việc áp tải hàng hóa nếu nhà ai nếu muốn gửi thư cho thân thích ở xa, chỉ cần là đi ngang qua khu vực đó Bạch Thạch Đường đều sẽ không từ chối, cũng không lấy tiền bạc.

Tô Mộc Lam đã sửa lại tính tình, ấn tượng của mọi người đối với nàng cũng tốt hơn rất nhiều.

Bây giờ nghe Bạch Khang Nguyên nói như vậy, đa số mọi người đang tập trung ở đây đều lên tiếng nhất định sẽ đi giúp đỡ.

Bạch Khang Nguyên tập trung những người sẽ đi giúp đỡ lại, đếm số lượng, sau đó phân công trước ai phụ trách dọn gạch, ai phụ trách trộn bùn, ai sẽ phụ trách xây tường để mọi người tự chuẩn bị gạch bùn, túi bùn và các loại công cụ làm việc.

"Tạm thời cứ như vậy đã, bây giờ còn chưa biết được có ai sẽ không tới được nên chờ tới ngày mai tập trung lại thì ta sẽ xác nhận một chút." Bạch Khang Nguyên nói: "Bây giờ cũng không còn chuyện gì nữa, tất cả đều đi bận chuyện của mình đi, lúc về nhà gặp được những người hôm nay chưa tới được thì thông báo cho họ một tiếng."

"Tới hay không tới là chuyện của bọn họ, nhưng thông báo thì chúng ta vẫn phải nói, miễn cho lúc sau không biết chuyện gì lại oán trách chúng ta không mở lời." Các thôn dân đều đồng ý.

Tô Mộc Lam trước tiên nói lời cảm ơn với mọi người, chờ thôn dân đều đã đi hết mới dẫn đám củ cải nhỏ đi theo Bạch Khang Nguyên vào trong nhà thờ tổ để đi lấy bát đũa.

Số lượng bát đũa của mỗi nhà mỗi hộ đều có hạn, ngày thường chỉ chiêu đãi họ hàng thân thích thì cũng đủ dùng, nhưng với những việc như đám cưới, đám tang hay xây dựng nhà ở như này thì số lượng bát đũa tất nhiên là không đủ dùng.

Vì vậy, để thuận tiện cho các gia đình trong thôn xử lý việc lớn, lý chính đã làm chủ từ trong tộc cầm tiền ra, mua chén đũa bát đĩa đặt trong nhà thờ tổ để dự phòng.

Nhà ai có việc lớn đều có thể thông báo với lý chính rồi từ nhà thờ tổ lấy một ít để dùng, sử dụng xong thì rửa sạch sẽ trả lại là được, nếu không cẩn thận làm vỡ thì có thể dùng tiền của nhà mình để trả bù.

Tô Mộc Lam đếm số lượng bát bỏ vào trong sọt, sau đó cùng nhóm củ cải nhỏ thận trọng bê về nhà, sau đó cẩn thận rửa sạch sẽ.

Sau khi đã làm xong việc này, Tô Mộc Lam lấy tim heo và ruột già heo ra ngâm nước muối, sau đó lấy tro than cọ rửa sạch sẽ ruột già heo thêm một lần.

Tới chạng vạng, nàng đảo qua ruột già heo trong dầu, sau đó đổ nước vào trong nồi luộc chín, rồi cắt thành những mảnh nhỏ, xào cùng với ớt xanh và tỏi, tới khi màu sắc vàng ươm, mùi thơm nức mũi là đã ăn được.

Tô Mộc Lam cũng không bày món ruột già vừa xào chín lên mâm cơm, mà ngược lại bỏ vào một cái nồi đất, đậy nắp lại, bỏ vào sọt trúc, mang sang nhà Phùng thị.

Tới cửa nhà Phùng thị, thấy trong sân không có ai, nhưng cửa nhà lại mở rộng.

"Phùng tẩu tử ở nhà không?"

Tô Mộc Lam ở cửa hô một tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play