Bây giờ tim heo ăn cũng an toàn, có thể làm món tim heo xào cho bọn nhỏ ăn.

Còn về phần ruột già của heo thì Tô Mộc Lam tính về làm ruột heo xào lăn, sau đó đưa cho nhà Phùng thị ăn thử, thấy Phùng thị và Bạch Kim Bắc có vẻ như cũng là những người yêu thích ẩm thực, phải gãi đúng chỗ ngứa mới được.

Bốn củ cải nhỏ lúc trước đã ăn thử qua tim heo xào của Tô Mộc Lam làm, nên bây giờ thấy Tô Mộc Lam mua tim heo, lập tức đã biết nàng tính làm đồ ăn gì, tất cả không hẹn mà cùng liếm môi.

"Nương, chúng ta có nên mua thêm một chút nội tạng heo về không?" Bạch Thủy Liễu đề nghị: "Đợi tới lúc nấu cơm cho mọi người thì làm mấy món mới mẻ cho bọn họ ăn thử?"

Tay nghề của Tô Mộc Lam khi làm gan heo, tim heo, ruột heo đều không thể chê, ăn ngon tới mức mấy đứa trẻ hận không thể nuốt cả đầu lưỡi, còn thấy ăn ngon hơn thịt heo nhiều, đồ ăn ngon như vậy nên cũng muốn để cho người khác cũng được nếm thử.

"Chuyện này sao…." Tô Mộc Lam nói: "Món này chúng ta ăn cảm thấy ngon, cũng không quan tâm nội tạng heo vốn không tính là đồ tốt, làm cũng tốn công sức, vốn dĩ có ý tốt muốn cho người khác nếm thử đồ ăn mới lạ."

"Nhưng mấy đồ này dù hương vị làm ra có ngon cỡ nào, thì ở trong mắt của một số người, đó cũng chỉ là nội tạng heo mà thôi, là đồ ăn không thể đưa lên bàn tiệc, sẽ hiểu lầm chúng ta vì tiết kiệm tiền nên mới mua nội tạng heo để chiêu đãi bọn họ.

Họ làm việc cực khổ như vậy, giờ đến thịt heo cũng không được ăn, chỉ có thể ăn nội tạng heo, sợ là bọn họ sẽ cảm thấy ấm ức, sau đó sẽ cảm thấy nhà chúng ta coi thường người khác, bản thân mỗi ngày ăn bánh thịt, sủi cảo thịt nhưng tới lúc làm đồ ăn cho bọn họ thì lại chỉ dùng nội tạng heo."

"Nếu có người suy nghĩ như vậy, sợ là chúng ta có giải thích là món ăn làm từ nội tạng heo ăn ngon hơn nhiều so với món ăn làm từ thịt heo thì cũng sẽ không có người tin tưởng, còn sẽ nói chúng ta đang ngụy biện, làm ra chuyện này còn muốn sĩ diện, trong lòng bọn họ sẽ càng coi thường nhà chúng ta."

"Vì vậy, chúng ta cũng đừng làm những chuyện khiến người khác hiểu lầm, trực tiếp làm những món ăn mà đa số mọi người đều cảm thấy không tệ, cũng miễn cho người khác vì chuyện này mà hiểu lầm, thất vọng hay buồn phiền gì đó.

Mấy chuyện tình ngay lý gian như này, đều phải chú ý thận trọng một chút, suy nghĩ nhiều một số chi tiết có thể giúp bản thân tránh được chuyện phiền phức không cần thiết."

"Vâng." Bạch Thủy Liễu nghe xong, gật đầu: "Nương nói rất đúng, vậy bây giờ chúng ta sẽ đi mua gạo và bột mì về nhà sao?"

Đã tới giúp đỡ công việc của nhà mình, không thể làm người ta ăn mì sợi bột ngô hay gì đó được.

"Ừ, nên mua thêm một ít, gạo và mì trong nhà cũng không còn nhiều, vừa lúc đều mua thêm về nhà." Tô Mộc Lam thấy Bạch Thủy Liễu đã hiểu rõ chuyện này, cười tủm tỉm gật đầu, thanh toán tiền cho cửa hàng thịt, cầm lấy thịt và tim heo, ruột heo, sau đó dẫn nhóm củ cải nhỏ đi tới cửa hàng lương thực để mua gạo và bột mì.

Về nhà làm một bữa cơm trưa đơn giản, sau khi ăn cơm xong thì Tô Mộc Lam liền đi tìm Bạch Khang Nguyên để nói về chuyện khởi công sửa nhà.

Bạch Khang Nguyên lại đến nhà nàng xem xét thì thấy các loại vật liệu đều đã đầy đủ hết, nhân dịp buổi chiều tất cả mọi người còn chưa xuống ruộng làm việc, ông đã gõ chiêng ở cổng nhà thờ tổ của thôn.

Âm thanh của chiêng vang dội từ cửa nhà thờ tổ đến toàn bộ ngóc ngách trong thôn, ai cũng nghe thấy được, là tín hiệu thể hiện lý chính muốn thông báo một sự việc gì đó.

Nếu tiếng chiêng dồn dập thì đó chính là có chuyện khẩn cấp, ví dụ như có người đánh nhau, có hỏa hoạn cần đi dập lửa; nếu tiếng chiêng dài và thong thả, chỉ đánh ba tiếng thì là lý chính có việc muốn thông báo với mọi người, ví dụ như nhà ai cần hỗ trợ gì đó, nếu có ai đang rảnh rỗi thì trực tiếp đi tập trung ở cửa nhà thờ tổ là được; còn nếu đánh năm tiếng trở lên, thì là mỗi nhà mỗi hộ cần thiết phải có một người đi, tới nghe thông báo của nha môn hoặc bên trên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play