Mà Bạch Nhị Ngưu thấy người đang đào đất ở kia đúng là Bạch Kim Bắc, bước nhanh tới trước mặt, "Ta còn đang nghĩ là trời nắng chói làm hoa mắt, không ngờ đúng là Kim Bắc ca thật, đây là muốn đào đất sao?"

"Có chút việc này mà ca cũng không nói một tiếng, để ta tới phụ giúp ca một chút."

Bạch Nhị Ngưu nói chuyện xong, liền cầm xẻng trên tay Bạch Kim Bắc nói, "Nhìncả người Kim Bắc ca toát mồ hôi rồi, nhanh nghỉ ngơi một lát đi, ta đào là được." Bạch Kim Bắc hơi do dự.

Bạch Nhị Ngưu này là người giỏi luồn cúi, lúc này tỏ ra xum xoe như vậy, nhất định là có việc muốn xin xỏ.

Nhưng mà có việc gì muốn nhờ vả thì nhờ vả, nhiều người cũng muốn nhờ vả nhà hắn chứ không chỉ có mỗi mình Bạch Nhị Ngưu, nếu là chuyện không quan trọng, chỉ cần giơ tay nhấc chân làm là được.

Dù sao đã đồng ý với bà vợ là đào xong đám đất này, nhưng đâu có nói là bảo hắn tự tay đào đúng không.

Chung quy lại có người muốn cống hiến sức lao động, không thể không cần một cách lãng phí như vậy.

Nghĩ như vậy, Bạch Kim Bắc gật gật đầu, "Thế cũng được, vất vả ngươi bận bịu một lát, để ta thở một chút."

"Haiz, cái gì mà vất vả hay không vất vả, không phải là chuyện đương nhiên sao?" Bạch Nhị Ngưu nở một nụ cười hết sức nịnh bợ "Sau này có việc cứ nói một tiếng là được, ta không có bản lĩnh gì, nhưng dùng một chút sức lực vẫn có thể được."

"Nhưng mà Kim Bắc ca muốn đào chỗ đất này để làm gì? Nếu phải làm chuyện khác, thuận tiện ta giúp ca làm việc, ca đỡ phải nhọc lòng."

"Cũng không phải là chuyện của nhà ta, là người của nhà Bạch Thạch Đường chuẩn bị xây tường sân gì đó, tới chỗ này đào đất, tẩu tử ngươi nhìn thấy, sai ta tới đây phụ giúp một chút." Bạch Kim Bắc trả lời đúng sự thật.

Tô Mộc Lam đào đất sao?

Trong lúc Bạch Nhị Ngưu sửng sốt, động tác trong tay cũng ngừng lại.

Thế này chẳng phải có nghĩa là hắn đang tình nguyện làm việc giúp nhà Tô Mộc Lam hay sao?

Lần trước Tô Mộc Lam tới nhà hắn thể hiện một trận khí thế oai phong, không chỉ làm hại nhà hắn bị mất hết mặt mũi, mà chính vì chuyện của ngày hôm đó nên Bạch Khang Nguyên đã rất lâu rồi không giới thiệu việc cho hắn, dẫn đến việc kiếm tiền bị hao hụt đi nhiều hơn so với trước.

Tuy Bạch Nhị Ngưu hiểu việc này cũng là do sự ngu ngốc của Trương thị, nhưng nếu Tô Mộc Lam không làm ầm ĩ đến mức gay gắt như vậy thì mọi chuyện sẽ không thay đổi đến mức khó coi như thế này.

Trong lòng dù gì cũng có phần oán hận đối với Tô Mộc Lam.

Lúc này lại phát hiện chính mình nịnh bợ Bạch Kim Bắc, cuối cùng lại làm việc giúp nhà của Tô Mộc Lam, trong lòng hơi cảm thấy không thoải mái.

Bạch Kim Bắc là người thông minh, vừa dứt lời đã thấy bộ dáng chần chờ của Bạch Nhị Ngưu, đương nhiên hiểu được ý định trong lòng của hắn, Bạch Kim Bắc khinh thường loại người nịnh bợ như Bạch Nhị Ngưu lại còn điệu bộ muốn kén cá chọn canh, nhếch khóe miệng nói "Nếu ngươi có việc thì nhanh đi đi, để ta làm việc cho." Trong giọng nói ẩn chứa một chút không vui.

Bạch Nhị Ngưu lập tức hoàn hồn lại, vội vàng ngăn cản đôi tay Bạch Kim Bắc vươn tới, "Ca nói cái gì vậy, cho dù có việc, cũng không quan trọng bằng việc của Kim Bắc ca ở chỗ này, Kim Bắc ca không cần làm, cứ để một mình ta làm là được."

Đã là người muốn nịnh bợ thì đương nhiên không thể làm nửa chừng được, mặc kệ có nịnh bợ được hay không, dù sao cũng phải tỏ thái độ ra, hơn nữa lúc trước Bạch Khang Nguyên cũng là vì chuyện của nhà Tô Mộc Lam mà giận hắn, trong thôn chuyện lan truyền nhanh, chuyện hắn giúp nhà Tô Mộc Lam đào đất nhất định sáng sớm ngày mai sẽ truyền tới lỗ tai của Bạch Khang Nguyên, cũng coi như để Bạch Khang Nguyên biết, hắn cũng là người biết chừng mực.

Bạch Nhị Ngưu nghĩ đến đây, động tác đào đất càng nhanh hơn một chút.

Không bao lâu, đã tràn đầy một xe đất.

Bạch Nhị Ngưu cũng không nhiều lời, lôi kéo xe đất đi ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play