Lò gạch do một người ở thôn Trương gia tên là Trương Thủy Sinh mở ra, những người làm việc bên trong cũng đều là người trong thôn, thôn Trương gia và thôn Bạch gia cũng ở bên cạnh nhau, do đó đi lại nhiều nên tất cả mọi người đều biết nhau cả.

Thanh danh trước đây của Tô Mộc Lam không tốt, cực kì nổi tiếng ở thôn Trương gia, bây giờ thì cũng có chút danh tiếng.

Nhưng mà bây giờ thì là bởi vì sự thay đổi tốt đẹp trong tính cách của nàng.

Cũng vì thế nên người của lò gạch nhìn thấy Tô Mộc Lam cũng có chút nhiệt tình và lịch sự, chỉ hỏi nàng muốn loại gạch và ngói gì, muốn số lượng bao nhiêu,...….

Tô Mộc Lam nghe theo lời của Bạch Khang Nguyên, nói số lượng cho Trương Thủy Sinh.

"Số lượng này không lớn, buổi chiều ngày mai có thể đưa sang cho ngươi."

Trương Thủy Sinh tính toán một chút số lượng và giá cả, sau đó báo giá cho Tô Mộc Lam: "Đều là bà con cùng quê nhà, cũng không lấy giá đắt, với số lượng gạch và ngói như vậy, chỉ cần đưa ta chím trăm hai mươi đồng tiền là được."

"Gạch thì không đắt, nhưng ngói này giá không hề rẻ, nhưng mà ngươi lấy số lượng cũng ít, ta đều tính giá vốn cho ngươi rồi, đi ra ngoài thì không có cái giá này đâu, nói trước không lại có người khác tới hỏi ta lấy giá này."

Trương Thủy Sinh có vẻ cũng là một người biết làm ăn buôn bán, lời nói ra cũng khiến cho Tô Mộc Lam nghe cực kì thoải mái.

"Được, ta nhớ rồi." Tô Mộc Lam nói: "Thanh toán tiền như thế nào?"

"Quy tắc của lò gạch, đều là trước đưa một nửa tiền, còn lại một nửa thì đợi tới khi nào giao hàng mới đưa… Hơn nữa, đến lúc giao hàng thì kiểm kê một chút, nếu có viên nào bị vỡ thì trực tiếp trừ tiền là được rồi." Trương Thủy Sinh nói.

"Được." Tô Mộc Lam theo lời của Trương Thủy Sinh, trả tiền, hẹn trước thời gian giao gạch sau đó liền đi về nhà.

Mang theo túi tiền đã nhẹ hơn nửa, Tô Mộc Lam chợt thở dài một hơi.

Số tiền dành dụm được trong thời gian này, bây giờ sửa chữa một chút nhà ở, mua gạch với vôi và ngói đã tiêu hết gần một nửa.

Đây là nàng mới chỉ thay mấy viên ngói, xây tường cao thêm chút, đã tiêu nhiều tiền như vậy, nếu muốn xây dựng một ngôi nhà ngói ba gian lớn có sân vườn thì tính vật liệu gỗ, đồ nội thất trong nhà,...…, sợ là phải tốn hơn mười lượng bạc.

Nhà nông bình thường, ngoại trừ ăn uống gì đó, một năm tích góp được hai lượng bạc đã xem như không tồi, đây còn là ở trường hợp trong nhà không có ngoài ý muốn phải chi tiêu, nếu trong nhà có người lớn thân thể không tốt, muốn uống thuốc, như vậy một năm không tích góp được gì cũng là bình thường.

Trong trường hợp tốt đẹp nhất, muốn xây dựng một ngôi nhà mới, chắc phải tiết kiệm trong nhiều năm, nếu trong nhà có nhiều nhi tử thì càng khó tiết kiệm hơn.

Cũng không trách được đại đa số gia đình, cho dù nhi tử của họ đã thành thân, cũng không có cách nào phân gia để sống tách ra, ngoại trừ việc nhà có nhiều người thì sẽ khiến người ngoài không dám bắt nạt, tới khi gọi người phục vụ lao dịch thì chỉ cần đưa một người đi, còn lại thì việc tiền bạc đa phần liên quan đến sửa chữa xây dựng nhà ở.

Nghĩ như vậy, Tô Mộc Lam chợt có chút may mắn Bạch Thạch Đường coi như là người có thể kiếm được tiền, đã sớm xây dựng nhà ngói để ở, bằng không nếu đợi tới khi nàng đến nơi này mới muốn đi xây nhà thì chắc nàng phải vất vả một thời gian dài.

Nhưng mà nói đến Bạch Thạch Đường…

Tô Mộc Lam bất chợt nhớ tới trong trí nhớ của nguyên chủ, Bạch Thạch Đường làm việc áp tải hàng hóa, từng tháng có thể nhận được 125 đồng tiền, một năm đó là mười tám lượng, Bạch Thạch Đường ở trong tiêu cục làm việc, thì ăn uống đều là tiêu cục quản lý, mà Bạch Thạch Đường cũng là một người tiết kiệm và hiếu thuận, bản thân hắn ở bên ngoài không tiêu phí gì nhiều, cũng không thường xuyên đi uống rượu với người khác, có thể nói là phần lớn tiền lương đều lưu lại cho người trong nhà.

Nhưng theo trí nhớ của nguyên chủ thì từ sau khi thành thân, trong tay Bạch Thạch Đường tuy không thể nói là không có một đồng nhưng ngay cả một lượng bạc cũng không lấy ra được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play