Mỗi khi Ngụy Đại Hữu mắng mỏ thì vừa cay nghiệt vừa sắc bén, nước miếng bắn hết lên mặt của Ngụy thị.
Cuối cùng Ngụy thị cũng không nhịn được nữa, bật khóc thành tiếng thật to rồi xoay người chạy ra ngoài.
Hai đứa nhỏ thấy nương của chính mình như vậy, cũng khóc lóc chạy ra ngoài theo, ôm lấy chân của Ngụy thị, khóc hu hu, vừa khóc vừa nấc.
Ngụy thị giơ tay gạt nước mắt đi, ôm đầu tiểu bảo vào trong ngực, trong tay nắm Đại Bảo, đi xuyên qua sân đi ra ngoài.
"Con định làm gì thế?" Tống thị nhanh chân chạy ra ngoài cản, "Tính tình của cha con thế nào thì con thừa biết rồi còn gì, cúi đầu chịu thua một chút, nhận lỗi là xong, dù sao cũng là cha ruột của con, làm lớn chuyện lên làm gì?"
"Nương …" Ngụy thị nghẹn ngào, ở trước mặt Đại Bảo cùng Tiểu Bảo, nàng cố gắng không khóc đến đau lòng như vậy, nói, "Tính tình này của cha từ xưa đến nay vẫn vậy, con cũng muốn nhân nhượng, nhưng nương nhìn xem hiện tại cha ra nông nỗi này, nếu cứ vẫn mãi như thế, sau này cha có muốn con cùng Trác Viễn sinh sống với nhau nữa hay không?"
"Con thấy tính tình của cha như thế, không muốn để Trác Viễn sống yên ổn, ba mẹ con con cũng không sống yên ổn được, nhất định con phải đi tìm Trác Viễn, chúng con sống cùng nhau, tách ra ở riêng là được, chúng con cũng không cần cửa hàng trong nhà, để cha đỡ phải luôn sợ hãi chúng con thèm muốn đồ vật trong nhà."
"Nương cũng đừng khuyên con nữa, nhiều ngày qua con đã suy nghĩ kỹ lại rồi, chỉ cần hai bọn con và Trác Viễn không dọn ra khỏi cái nhà này, thì nhà chúng ra sẽ mãi không bao giờ yên ổn được." Ngụy thị nói xong liền lôi kéo đám trẻ đi ra khỏi cửa.
Tống thị nhanh chân đuổi theo, nhưng bước chân của Ngụy thị rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã ra khỏi ngõ nhỏ, không biết đi về hướng nào.
Tống thị lo lắng đến mức dậm chân ở trong sân, nhìn về phía Ngụy Đại Hữu hô, "Ông còn ngồi ở đó làm cái gì, không nhanh đuổi theo con gái đi!"
"Nó ngang ngạnh như vậy thì mặc kệ nó đi đâu thì đi!" khuôn mặt của Ngụy Đại Hữu đầy vẻ tức giận càng trở nên phẫn nộ hơn, "Một đám còn chưa đủ lông đủ cánh, thế mà dám nổi dậy chống đối ta, để ta coi, sau khi rời khỏi cái nhà này, hai đứa chúng bay sẽ sống như thế nào!"
"Đúng là oan gia!"
Tống thị thấy không khuyên nổi Ngụy Đại Hữu, càng sốt ruột hơn, "Lại còn giận dỗi, đó cũng là con gái ruột của ông đấy, trời tối mịt thế này, còn mang theo hai đứa trẻ, ông không sợ sẽ xảy ra chuyện gì hay sao!"
Trong lòng Tống thị sốt ruột, cũng không nhiều lời với Ngụy Đại Hữu nữa, bà lấy một cái đèn lồng, đi tìm ở những nơi mà Ngụy thị có thể đến.
Ngụy Đại Hữu chắp tay sau lưng đi qua đi lại vài vòng ở trong sân.
Dù sao Ngụy thị cũng là con gái ruột của ông, từ nhỏ được nâng niu trong tay nuôi lớn, lúc này ông cũng hơi lo lắng.
Nhưng nghĩ lại những lời nói bướng bỉnh ương ngạnh vừa rồi của Ngụy thị, Ngụy Đại Hữu liền không nhịn được tức giận.
Bây giờ đã trưởng thành, có đàn ông ở bên cạnh nên bắt đầu không nghe lời người làm cha là ông nói, nếu cánh tay vươn hết ra bên ngoài như vậy, thì ngươi cứ chờ sau này bị Ngô Trác Viễn kia lừa gạt mất sạch không còn sót lại cái gì đi.
Chờ đến lúc ấy, đừng có khóc lóc trở về cầu xin cha mẹ!
Ngụy Đại Hữu lạnh lùng hừ một tiếng, đi vào bên trong phòng.
Lúc này bên trong nhà của Ngô Điền Phúc vẫn còn sáng đèn.
Ngày mai còn phải họp chợ, cho nên hiện tại ông phải xay đậu hũ suốt đêm, như vậy đến sáng sớm ngày mai mới có thể mang đậu hũ mới đi ra chợ bán.
Lúc này hai chú cháu vẫn đang làm, một người đang xay đậu tương, người còn lại gánh bã đậu đã được xay cho vào bộ lọc để lọc bã, đổ nước cốt đậu nành vào trong nồi, chờ lát nữa nhóm lửa sẽ đun sôi sữa đậu nành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT