Khi nhào bột thì cho trứng gà, đường, dầu mỡ vào, phải nhào thật kỹ và đều tay.
Vì để tiết kiệm chi phí, bình thường dùng đường thì nay thay bằng kẹo mạch nha, muốn làm bánh quai chèo khi ăn có hương vị đậm đà, khi làm Tô Mộc Lam còn cho thêm một chút sữa dê vào, khiến bánh quai chèo có thêm một chút mùi sữa.
Sau khi bánh quai chèo ra lò, đương nhiên được bốn đứa đầu củ cải khen ngon.
Tô Mộc Lam cảm thấy cũng không tồi, dứt khoát làm nhiều thêm một chút, đợi đến ngày mai đưa sản phẩm mới đi họp chợ, khi giao những đồ ăn đã đặt trước đó cho Phùng thị thì tiện thể đưa cho nàng ấy một ít, nếm thử đồ ăn mới này.
Phùng thị ăn thấy không tệ, dứt khoát lại đi theo Tô Mộc Lam về nhà mua thêm một cân bánh quai chèo trở về, nói là để dành hai ngày nữa chậm rãi ăn.
Bận rộn suốt một ngày, buổi tối Tô Mộc Lam dẫn đám trẻ đi ngủ, chuẩn bị ngày hôm sau dậy sớm đi họp chợ.
Lúc này, trong nhà họ Ngụy đang sáng trưng đèn đuốc.
Khuôn mặt Ngụy Đại Hữu âm trầm, trên mặt tràn đầy tức giận.
Ngụy thị lau nước mắt, nước mắt lã chã, lúc này hai đứa nhỏ không biết là bị dọa sợ hay là khóc mệt đến mức không ra tiếng, lúc này chỉ ôm Ngụy thị, cắn môi không dám nói nửa lời.
"Ông nổi cơn thịnh nộ như vậy làm cái gì, nhìn xem dọa đám trẻ sợ tới mức nào rồi." Tống thị quở trách Ngụy Đại Hữu một câu, ôm mấy đứa bé vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi.
"Chính vì bà quá nuông chiều nên nó mới dám thách thức tôi như vậy!" Ngụy Đại Hữu nổi giận đùng đùng, ngón tay chỉ vào Ngụy thị hét lớn, "Ta đã nói làm sao Ngô Trác Viễn có lá gan chống đối ta như vậy, đều là do hai người đàn bà các bà nuông chiều, một đám vô tâm không có mắt, để xem ít nữa nó không chỉ bán các bà mà các bà còn giúp người ta đếm tiền nữa đấy!"
"Trác Viễn cũng là vì muốn tốt cho cửa hàng, cũng không nghĩ đến chuyện gì khác, ông cũng đừng nghĩ xấu về người ta như vậy." Tống thị nghe Ngụy Đại Hữu nói những lời thật sự khó nghe, không nhịn được cãi lại.
"Không xấu như vậy?" Ngụy Đại Hữu hừ lạnh một tiếng, "Toàn là thứ ăn cây táo, rào cây sung, bà cũng không nhìn xem, nếu không xấu như vậy, thì mỗi ngày cứ lo chuyên tâm vào việc buôn bán của cửa hàng Ngụy Ký, không xấu như vậy mà mỗi ngày chỉ lo trợ cấp cho người nhà họ Ngô sao?"
"Người này lòng dạ xa cách, chẳng qua các bà ngu xuẩn mới cảm thấy Ngô Trác Viễn không xấu, ta nhìn hắn từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, là xui xẻo về đến nhà!"
"Trác Viễn không phải là người như vậy……" Ngụy thị đứng bật dậy, nhìn Ngụy Đại Hữu nói, "Cha đừng có lúc nào cũng như thế này có được hay không? Trác Viễn là người lớn tuổi rồi, tóm lại cũng có sự tự tôn, cha suốt ngày mắng nhiếc chàng ấy như vậy, chẳng ai chịu đựng nổi."
"Chẳng qua tính tình của Trác Viễn tốt, ngày thường kính trọng cha, tôn trọng cha, chưa hề nói một câu tranh luận với cha.
Thế mà cả ngày cha không tức giận mắng còn đánh, trước đây con từng nói Trác Viễn là con rể vào nhà, không phải là tượng đất, kể cả con dâu nhà ai cũng không chịu đựng nổi hành hạ như vậy."
Ngụy thị nói một tràng dài, khiến Ngụy Đại Hữu hơi nghẹn lại, trong một khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên cãi lại câu gì, nhưng nhìn con gái mình lại bênh vực Ngô Trác Viễn kia như vậy, Ngụy Đại Hữu hết sức tức giận, giọng nói lại gắt hơn vài phần, "Giỏi, giỏi, giỏi, con đúng là đồ ăn cây táo, rào cây sung!"
"Chẳng trách người khác muốn cười chê sau lưng ta bị một con rể trong nhà đạp lên đầu, con gái ruột của mình mà cũng như thế này, khuỷu tay cũng chỉ lên trời, chẳng trách người ngoài cũng dám vênh mặt hất hàm!"
"Ta thấy cuộc sống hàng ngày của con thoải mái quá rồi, không bận tâm đến cái gì hết, căn bản không biết cái nhà này ai là người làm chủ, ta cũng nói cho con biết, ở chỗ này, nếu con là con gái của ta mà lại bênh vực cho Ngô Trác Viễn một lẫn nữa như vậy thì con cũng cút khỏi cái nhà này đi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT