Khoai lang cắt miếng, phơi nắng cho khô, đợi đến lúc khô có thể dễ dàng tách ra và nghiền nát, cho vào cối đá xay thành bột thì thành bột khoai lang.
Trong nhà nông phàm là trồng khoai lang đều sẽ ăn như vậy.
Trừ khi có những củ quá nhỏ, chê tốn thời gian ngại làm thành bột, thì trực tiếp hấp lên ăn, nhưng ăn theo cách đó mà nói, cho dù khoai lang có ngọt, ăn nhiều cũng cảm thấy đầu lưỡi có vị chua, bụng cũng trống rỗng.
"Là muốn mài khoai lang khô, nhưng mà không phải muốn mài khoai lang khô thành bột, là sau khi phơi xong làm khoai lang khô ăn vặt.” Tô Mộc Lam giải thích nói: “Ta muốn phơi ít khoai lang khô, đến lúc đó đem lên trấn trên bán, đổi chút tiền mang về.”
"Loại khoai lang khô này, ngọt thì ngọt, nhưng quá cứng, nhai đau quai hàm, phỏng chừng không dễ bán...”
Khi Bạch Thạch Đường ở đây, Bạch Thủy Liễu cũng thường xuyên có thể ăn rất nhiều loại đồ ăn vặt khác nhau, khoai lang khô chính là một món trong đó, nhưng loại khoai lang khô này rất đắt, cô bé nhai hai má đều đau, không muốn ăn lại nữa, Bạch Thạch Đường cũng chưa từng mua lại.
Khoai lang khô thế này mua qua một lần mọi người đều biết, người thường đi chợ trên trấn, biết cái này khẳng định đều sẽ không mua.
Bạch Thủy Liễu cho rằng như vậy, chỉ là vừa mới dứt lời, nhất thời cảm thấy bản thân mình nói quá nhiều, thậm chí chán nản bản thân làm sao có thể vì hai ngày ăn cơm no liền cảm thấy Tô Mộc Lam là một người bình thường chứ?
Tô Mộc Lam cũng thản nhiên nở nụ cười: "Ta biết con nói là kiểu khoai tây khô nào, nhưng mà ta làm ra, không giống với bọn họ, loại của ta mềm dẻo thơm ngon, nhai tuyệt đối sẽ không bị đau quai hàm.”
Thấy Bạch Thủy Liễu im lặng như cũ, Tô Mộc Lam bưng chậu khoai lang đã rửa sạch đứng lên, đi vào trong phòng bếp: "Nếu con không tin, đợi khi nào làm ra, các con nếm thử một chút.”
Lại có thể không tức giận?
Nhưng mà cũng tốt...
Bạch Thủy Liễu nhẹ nhàng thở ra, đi theo Tô Mộc Lam vào phòng bếp, xem nàng làm thế nào ra cái gọi là khoai lang khô mềm dẻo thơm ngọt như lời nàng nói.