Đồ ít, tạm phân cho mỗi người một ít, cũng tính là thêm một ít dinh dưỡng.

Món trứng hấp này một lần nữa mở mang nhận thức của bốn đứa nhóc Bạch Thủy Liễu.

Đặc biệt nhất là món trứng hấp này ăn vào có vị thơm và ngọt, vừa mềm vừa mịn, còn ngon hơn cả trứng khuấy, ngon đến mức không thể nhịn được mà liếm sạch bát.

“Sau này có thời gian thì ra đồng bắt mấy con sâu, châu chấu về cho gà ăn, gà ăn khỏe thì đẻ nhiều trứng, để ngày nào bọn con cũng có trứng ăn.” Tô Mộc Lam nói.

Nói cách khác, sau này gà đẻ trứng, có thể không cầm lên trấn bán lấy tiền mà cho bọn họ ăn hết?

Đám nhóc đầu tiên là sững sờ, sau đó trong lòng lộ ra một chút vui mừng.

Về sau không chỉ được ăn cơm no, còn có thể mỗi ngày được ăn trứng, đây không phải là cuộc sống của thần tiên sao?

“Vậy khi nào có thời gian con sẽ đi bắt sâu.” Bạch Mễ Đậu đồng ý trước, “Nương yên tâm, con nhất định sẽ nuôi được lũ gà của chúng ta vừa béo vừa đẻ nhiều trứng.”

“Con cũng vậy.” Bạch Trúc Diệp cũng vội vàng gật đầu theo.

Thực ra cô bé có hơi sợ con sâu, con sâu vừa mập vừa to, toàn thân xanh mướt, bò ngoằn ngoèo trên lá, vừa nhìn thấy đã nổi da gà khắp người.

Nhưng khi nghĩ đến việc ăn trứng ...

Cô bé có thể chịu được!

Nhìn thấy đôi long phượng thai đồng ý dứt khoát như vậy, tâm tình trong lòng Tô Mộc Lam nhất thời cảm thấy có chút phức tạp.

Ba bữa no, hai bữa trứng đã có thể làm cho hai đứa trẻ này hạnh phúc đến thế, nói chuyện với nàng như đã quên đi cái xấu xa của nàng lúc trước, phải nói sức mạnh của đồ ăn thật vĩ đại.

Nhưng điều này cũng đủ cho thấy hai đứa nhỏ này quá đơn thuần, sau này nói không chừng chỉ một viên kẹo cũng có thể bị người ta lừa đi.



Tuy nhiên nếu nhìn từ góc độ khác, mẹ ruột của bọn nó đi sớm, khi nguyên chủ gả qua, bọn nó có lẽ rất mong muốn được nguyên chủ yêu thương như mẹ ruột của những người khác, cho nên bây giờ nhìn cô thay đổi như vậy cũng có chút nóng lòng thèm khát muốn chiếm lấy tình thương của mẹ.

Ôi, thật tội nghiệp ...

“Ừm.” Tô Mộc Lam rũ mắt xuống che giấu suy nghĩ, khẽ gật đầu nói: “Ăn nhanh đi. Ăn xong nhân lúc trời còn chưa nóng thì nhanh chóng đi nhổ cỏ ở ruộng ngô một chút, còn có những việc khác phải làm nữa.”

Bốn đứa trẻ bưng bát lên, vội vã ăn bánh nướng, uống một ngụm hết cháo bột bắp.

Ăn cơm xong, Tô Mộc Lam dẫn bốn đứa trẻ đi nhổ cỏ trên ruộng ngô.

Chỉ còn lại một mẫu ruộng, năm người đến nhổ cỏ, hơn nữa đều đã ăn no cơm, cả người đều tràn đầy sức lực nên công việc chẳng mấy chốc đã xong xuôi.

Phân phó Bạch Lập Hạ đến ruộng khoai lang hái một ít thân và lá khoai lang về, Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu đi bắt sâu và châu chấu, còn Tô Mộc Lam cùng Bạch Thủy Liễu về nhà trước.

Sau khi về đến nhà chỉ đơn giản rửa tay và rửa sạch bùn đất trên giày, Tô Mộc Lam gọi Bạch Thủy Liễu chuyển một ít khoai lang từ phòng đông ra ngoài sân.

“Thủy Liễu đến giúp ta lấy nước, đem những củ khoai lang này rửa sạch.” Tô Mộc Lam nói.

“Được.” Bạch Thủy Liễu giúp múc nước, đem những lớp đất trên khoai lang đều cọ rửa sạch sẽ, rồi đi tìm một cái bát đã bể có cạnh sắc.

 Con dao làm bếp quá to lại rất sắc bén, một dao gọt xuống lớp vỏ quá dày, chung quy lại là lãng phí, nên lấy một cái mảnh bát bị vỡ để cạo sạch lớp da mỏng bên ngoài, phần còn lại đều có thể ăn được, cũng không bị lãng phí.

 

“Thủy Liễu, con cầm mảnh bát làm gì vậy?” Tô Mộc Lam hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy mảnh bát đang phát sáng dưới ánh mặt trời trong tay Bạch Thủy Liễu.

“Cạo vỏ ạ.” Bạch Thủy Liễu nhìn thấy Tô Mộc Lam có chút kinh ngạc, bản thân cũng cảm thấy kỳ lạ, “Nương không phải muốn thái lát khoai lang đem phơi khô sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play