Tích lũy thật nhiều của cải, sau đó mua nhà mua đất, sống một cuộc sống thảnh thơi và nhàn nhã, làm một bà địa chủ nhìn bốn củ cải nhỏ phát triển khỏe mạnh!
Tô Mộc Lam vẽ một tương lai cho bản thân, sau đó nhét bảy chuỗi đồng tiền kia vào hộc tường, số còn lại bỏ trong hộp gỗ, khóa lại trong rương lớn, sau đó đẩy cái rương lớn vào sát chân tường.
Thu thập xong mọi thứ, Tô Mộc Lam bây giờ mới nằm yên trên giường đi ngủ.
Thức dậy sớm để đi họp chợ, tất cả mọi thứ vẫn diễn ra như cũ.
Bữa sáng là trứng luộc, cháo gạo trắng, dưa chuột trộn và đậu xào cà chua, món chính là bánh hành lá.
"Ăn no một chút, hôm nay nương muốn đi mua một ít hạt ngô, có thể tìm được xe bò để chở về là tốt nhất, nếu không tìm được thì chắc là phải vác về, đến lúc đó chúng ta sẽ vất vả đấy." Tô Mộc Lam nói.
"Vâng." Bốn củ cải nhỏ đồng ý vô cùng dứt khoát.
Vất vả cái gì chứ, bọn họ không hề vất vả tí nào.
Cuộc sống bây giờ có khác gì đang được sống trong vại mật đâu chứ.
Nhưng mà…
"Nương, nếu đi mua hạt ngô thì chúng ta có thể mua ở trong thôn mà, giá cả còn rẻ hơn so với mua ở trên trấn, vì sao phải lên trấn để mua?" Bạch Thủy Liễu có chút khó hiểu.
"Việc này…." Tô Mộc Lam hạ thấp giọng nói: "Chỉ có hạt bắp mà lần trước nương mua về mới có thể nổ được bỏng ngô, còn mấy hạt bắp bình thường không nổ bỏng ngô được."
"Nhưng mà chuyện này chúng ta biết là được rồi, không thể nói ra bên ngoài."
Có một số việc Tô Mộc Lam không muốn nói dối bọn nhỏ, cố ý lừa gạt bọn trẻ thì chúng ngược lại sẽ tò mò, cũng sẽ không biết nặng nhẹ, nếu trong lúc vô ý tiết lộ ra điều gì thì sẽ không tốt, cởi mở nói hết mọi chuyện thì có khi sẽ không có việc gì.
Hơn nữa, bốn đứa nhỏ này đều rất hiểu chuyện nghe lời, nàng cũng hoàn toàn yên tâm về chúng.
"Không nói, không nói." Bốn củ cải nhỏ gật đầu liên tục giống như gà con đang mổ thóc.
Nhất là Bạch Thủy Liễu và Bạch Lập Hạ, chúng đã liếc nhìn qua hai đứa Bạch Mễ Đậu và Bạch Trúc Diệp.
Hai đứa này nhỏ tuổi nhất, suy nghĩ cũng chưa chín chắn nhất.
"Nghe rõ chưa, không được nói lung tung ra bên ngoài." Bạch Trúc Diệp nghiêm trang dặn dò Bạch Mễ Đậu: "Miệng phải kín một chút, đừng có nói bậy với người ngoài."
Bạch Mễ Đậu: "…"
Tỷ xác định là không phải đang nói bản thân đấy chứ.
"Nhớ kỹ là tốt rồi." Tô Mộc Lam cười xoa đầu Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu: "Nương tin tưởng các con có thể làm được."
"Vâng!" Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu nặng nề gật đầu, sao đó đem bánh hành lá nhét vào trong miệng.
Ăn uống no đủ, mang theo tất cả các loại đồ ăn ra cửa, Tô Mộc Lam còn chuẩn bị hai bao tải trống không.
Nếu là ở chợ không gặp được Đỗ thị để mua hạt ngô, thì sẽ cần đến nhà nàng để mua, đã mất công chạy một lần vậy thì mua thêm nhiều một chút về, cũng tránh được nhiều phiền toái.
Nghĩ như vậy, Tô Mộc Lam dẫn bọn trẻ cùng đi lên trấn trên.
Như thường lệ, bày quầy hàng bán đồ.
Vẫn không có khoai lang sấy khô, nhưng có thêm món Giang Mễ.
Có người thấy mới lạ, nhìn món Giang Mễ liền hỏi giá cả: "Cái này bán bao nhiêu?"
"Bốn đồng tiền nửa cân." Tô Mộc Lam trả lời.
"Chậc, giá này còn đắt hơn thịt nữa." Vừa nghe giá cả, ông lão kia vốn đang định lấy tiền từ túi, lập tức do dự.
"Ông xem bên trên dính bao nhiêu là đường, mà đường thì đắt như vậy, nên phải bán đắt hơn một chút rồi? Hơn nữa, đây là làm từ bột gạo nếp, cũng đắt hơn so với gạo trắng, nếu chỉ nhìn giá cả thì sẽ thấy đắt nhưng nếu nhìn giá từng thành phần sẽ thấy hợp lý, dù sao nguyên liệu làm đồ ăn cũng bày ở chỗ này mà."
Tô Mộc Lam nói: "Gạo nếp này mua thì đắt, lại là nguyên liệu chính nên phải dùng nhiều, nếu hôm nay chúng ta không bán giá cả này, thì quả thực không có lãi bao nhiêu, bán không tốt thì lần sau ta cũng không làm món ăn này nữa."
Hàm ý, số lượng đồ ăn có giới hạn, đến trước phục vụ trước, quá thời hạn thì không chờ nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT