Nước đường, trứng gà, hỗn hợp bột gạo nếp nhào bằng nước nóng tạo thành viên, cán mỏng thành độ dày đều nhau, cắt khúc lớn chừng chiếc đũa, mảnh ngắn dài bằng ngón tay rồi bỏ vào nồi rán chín, rán đến vàng óng ánh, lại bọc thêm một lớp áo đường, bánh gạo sợi này coi như đã làm xong.
Để phòng ngừa khí trời nóng bức khiến lớp đường áo hòa tan dính tay, bên trên còn dính thêm một chút gạo nếp khô.
Những sợi bánh gạo được bọc lớp áo đường trắng nhạt tản ra hương thơm nhè nhẹ, chọc cho con sâu tham ăn trong bụng của bốn củ cải trắng không ngừng dâng lên, chúng nuốt từng ngụm nước bọt.
Nhưng dù cho có thèm thế nào thì cũng vẫn đợi Tô Mộc Lam lên tiếng, lúc này mới bỏ bánh gạo sợi thơm ngào ngạt kia vào trong miệng.
"Ngon quá!"
"Quá ngon rồi."
"Đây là lần đầu tiên ta được ăn món ăn ngon như thế đấy."
"Vừa ngọt, vừa xốp giòn, ăn không ngán nữa."
Thấy đám củ cải tán thưởng, Tô Mộc Lam hết sức vui mừng cười nhẹ một tiếng.
Không có bột nở, ban đầu nàng vẫn còn lo bánh gạo sợi này rán lên không đủ bồng, cũng may đã có bột đường lên men, độ nóng của dầu cũng được khống chế tương đối tốt, nên bánh gạo sợi này cũng coi như nở bồng xốp giòn.
Tính toán chi phí chung chung một chút, Tô Mộc Lam trù tính cái giá cho món bánh gạo sợi.
Lượng đường trắng dùng hơi nhiều, giá của một cân gạo nếp này khoảng sáu đồng tiền, nếu dựa theo tỉ lệ bình thường mà nói, giá của bánh gạo sợi này ít nhất cũng phải mười đồng tiền trở lên.
Nhưng như vậy, bánh gạo sợi sẽ chính là món ăn đắc tiền nhất ở chỗ này.
Suy xét mức độ chi tiêu của dân làng, đây cũng là lần đầu tiên sản phẩm mới được tung ra, Tô Mộc Lam quyết định đợi đến lúc họp chợ lần này, tạm thời định trước giá tám đồng tiền một cân, trước tiên thì kéo đến thử một lần.
Nếu như mọi người đều có thể chấp nhận cái giá này, vậy thì cũng có thể nghĩ cách để giảm xuống chi phí, nếu như không chấp nhận cái già này, vậy sau này không làm món đó nữa và sẽ nghĩ thêm vài món ăn khác.
Chạng vạng tối, dạo qua đồng một vòng, Tô Mộc Lam dẫn vài đứa bé đi kéo một chút khoai lang khô về.
Dùng ớt đỏ nhỏ xào chua cay với khoai lang khô, sau đó lại xào thêm một trái bí đao, phối với trứng xào ớt xanh, cháo bột ngô loãng, phối với bánh bột nhào.
Sớm ăn xong cơm tối, rửa mặt đánh răng một phen rồi đuổi bốn củ cải đi ngủ.
Tô Mộc Lam quay về căn phòng phía đông của mình, dưới ánh đèn dầu lờ mờ, nàng kéo chiếc hộp đặt cuối giường ra ngoài một chút, để lộ ra bề mặt bức tường.
Lấy ra hai viên gạch hơi lỏng lẻo, Tô Mộc Lam kéo cái túi tiền bên trong ra.
Đây vốn là nơi giấu tiền của nguyên chủ, Tô Mộc Lam nhớ kỹ, cũng cảm thấy giấu được nên cũng đều bỏ tất cả số tiền mình kiếm được khi đến đây vào đó.
Túi tiền không nhẹ, sau khi loạt xoạt đổ ra được một đống tiền, Tô Mộc Lam cầm dây thừng bắt đầu xâu từng đồng tiền một.
Một trăm đồng xâu thành một chuỗi, sau này muốn đi đổi thành bạc hoặc là có chuyện gì cần dùng cũng dễ cầm, dễ nhớ.
Bận rộn gần nửa canh giờ, Tô Mộc Lam mới đếm và xâu xong số tiền này.
Kèm thêm mấy chục đồng tiền còn dư lại của nguyên chủ, cộng thêm khoảng thời gian này kiếm được ở chợ, trừ đi chi tiêu vài thứ, hiện tại trong tay nàng có tổng cộng hơn bảy trăm đồng tiền, tiền lời chưa đến tám trăm đồng.
Nếu như lần này họp chợ thuận lợi, nàng sẽ được gần một nghìn đồng tiền, quy ra thành bạc mà nói chính là một lượng.
...
Lòng có một chút chua xót không hiểu, là chuyện gì xảy ra.
Bận bịu một hồi lâu, tính ra hiện tại nàng chỉ có khoảng ba nghìn tệ tiết kiệm.
Quả nhiên, phát tài không hề đơn giản giống như trên sách viết.
Xem ra, sau này còn phải tốn nhiều sức hơn, nhanh chóng làm những món ăn này ngon hơn, bán càng nhiều hơn, sớm mở ta một cửa hàng đầu tiên, rồi mở thêm cái thứ hai, cái thứ ba...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT