[Mau kiểm tra toàn thân cho gã đàn ông cặn bã này đi.]
[Lỡ đâu...]
Khi tôi còn trong trạng thái linh hồn, Cố Tiểu Nguyệt với dì Vương đã hợp sức khiến Cố Minh bị hại đến mức mất tất cả không còn lại gì.
"Anh nên đi kiểm tra đi, một người đàn ông bẩn thỉu như anh, tôi không dám nhận làm chồng!"
Lúc này vẫn phải nhờ đến mẹ tôi. Bà lạnh lùng nói với Cố Minh, không khí giữa hai người lập tức đóng băng.
Lão ta lủi thủi làm theo. Nhưng lại phát hiện ra một tin tức khiến lão hối hận cả đời.
Có lẽ cả đời này lão không bao giờ có con được nữa.
Những hành động tưởng như dịu dàng của dì Vương thực chất đều là những nhát dao đâm vào lão ta. Để đảm bảo mọi quyền lợi của Cố Tiểu Nguyệt, bà ta đã khiến Cố Minh không thể có thêm bất kỳ đứa con nào khác.
"Hahaha. Cố Minh, tất cả đều là báo ứng cho việc ngoại tình của anh."
Dì Vương thấy sự việc đã bị vạch trần thì dứt khoát không che giấu nữa. Bà ta ác độc nhìn Cố Minh:
"Thưa bà, loại đàn ông này không thể giữ lại."
Bà ta nhìn chằm chằm vào mẹ tôi, thở dài nhẹ nhõm.
Dưới quyết định của ông nội tôi, vụ bê bối này vẫn được giữ kín. Dì Vương thì bị lặng lẽ đưa đến một vùng núi xa xôi.
Sau khi dì Vương rời đi, việc giữ lại Cố Tiểu Nguyệt hay không trở thành một vấn đề nan giải.
Một năm trước, nhà họ Cố đã long trọng nhận nuôi Cố Tiểu Nguyệt. Nhưng giờ đây, sự hiện diện của cô ta giống như một cái gai.
Sau một hồi suy nghĩ. Cuối cùng mọi người quyết định vẫn giữ Cố Tiểu Nguyệt lại trong nhà họ Cố.
Dù sao, hiện tại Cố Tiểu Nguyệt vẫn chỉ là một đứa trẻ. Hơn nữa, nếu bất ngờ gửi cô ta vào trại trẻ mồ côi thì giá cổ phiếu của nhà họ Cố sẽ giảm mạnh.
"Chúng ta nên thuê cho Cố Tiểu Nguyệt một bảo mẫu có lý lịch trong sạch khác. Nếu được giáo dục tốt, con bé vẫn có thể tiến tới kết hôn với gia đình giàu có."
Một câu nói đã định đoạt tương lai của Cố Tiểu Nguyệt.
Tôi đồng cảm liếc nhìn Cố Tiểu Nguyệt vẫn đang say ngủ.
[Haha, gã đàn ông giả tạo. Vừa biết Cố Tiểu Nguyệt không phải con ruột của mình, liền lập tức bỏ rơi ngay. Cái sự sốt sắng ngày trước đâu rồi?]
Những quyết định của họ, tôi đều thấy rõ. Tuy nhiên, hiện tại trong mắt người ngoài, tôi chỉ là một đứa trẻ ngây thơ không toan tính.
Tôi chỉ muốn kiếm tiền thật nhanh, kiếm được càng nhiều tiền càng tốt để tôi và mẹ cảm thấy an toàn hơn.
"Mẹ ơi, ôm con!"
Tôi cố gắng nhớ lại mọi thứ từ kiếp trước.
[Mẹ, chúng ta đầu tư vào dự án này đi, sau này sẽ kiếm được rất nhiều tiền.]
[Mẹ, để cậu đầu tư vào miếng đất này đi.]
[Mẹ...]
"Mẹ ơi, nhớ đi kiểm tra sức khỏe toàn diện nha."
Sắp đến sinh nhật mười tám tuổi của tôi rồi, mí mắt tôi luôn giật không ngừng.
Dường như có điều gì đó không hay sắp xảy ra.
Tất nhiên, rút kinh nghiệm từ quá khứ. Tôi đã lắp đặt camera khắp các góc trong biệt thự phòng ngừa bất trắc.
Sau khi biết Cố Tiểu Nguyệt không phải con ruột của mình, Cố Minh nhanh chóng đổi họ cho cô ta, là Vương Tiểu Nguyệt.
Rồi lão cũng nói rõ ràng nói với cô ta:
"Con chẳng qua chỉ là một đứa trẻ được nhà họ Cố nhận nuôi. Chú hy vọng con có thể học hành chăm chỉ, sau này có thể tự đứng vững trong xã hội."
Lão còn dỡ bỏ căn phòng vốn chuẩn bị sẵn cho cô ta.
"Đã không phải con ruột của anh, thì căn phòng này nhất định sẽ không để con bé ở."
Như thể cảm thấy hối hận, Cố Minh hạ giọng xin lỗi tôi và mẹ.
"Vâng, thưa chú, thưa dì, con nhất định sẽ học tập chăm chỉ. Cố gắng sớm báo đáp ân tình của hai người." Vương Tiểu Nguyệt luôn ngoan ngoãn nói như vậy.
Tôi cũng bắt đầu bộc lộ những điểm khác thường so với những đứa trẻ khác. Mỗi lần mẹ đưa tôi đến các buổi tiệc, tôi luôn nhận được vô số lời khen ngợi.
Còn Vương Tiểu Nguyệt sau khi đổi tên vẫn luôn lặng lẽ, không gây chuyện.