Trong phòng sinh, tôi phát hiện mình đã được sống lại rồi.
Tôi là thiên kim thật của nhà giàu họ Cố, nhưng đã bị bảo mẫu trong nhà tráo đổi thân phận, từ đó tôi bị vùi dập suốt 18 năm trời ở thôn quê, đến khi nhà họ Cố khó khăn lắm mới tìm được tôi, trong nhà đã có một cô con gái nuôi thay thế vị trí của tôi.
Bây giờ tôi được quay trở lại ngày bị tráo đổi.
“Oe oe~”
Tôi cố gắng gọi người, nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh này.
[Mẹ ơi mẹ của con ơiiii, mau tỉnh lại đi.]
[Mẹ ơi, tạm biệt nhé, tối nay con sẽ phải đi xa khỏi nơi đây rồi, mình sẽ không gặp được nhau trong mười tám năm tới nữa.]
[Sau khi bị bế đi, dì Vương sẽ để con gái ruột của bà ta thay thế con, muốn thừa kế một nửa tài sản của nhà mình.]
[Lá cải xanh héo trong vườn rồi~]
Có lẽ vì tôi hát quá tệ, mẹ ruột đang ngủ say trong giấc mơ đột nhiên mở mắt ra.
Bà nhìn thấy tôi bị dì Vương ôm trong lòng.
“Dì Vương, dì muốn đưa con tôi đi đâu vậy?”
“Tôi... tôi... tôi chỉ muốn đưa tiểu tiểu thư đi tắm nắng một chút thôi.” Dì Vương không ngờ mẹ tôi lại tỉnh dậy, trong khoảnh khắc lúng túng vô cùng.
Tôi tiếp tục khóc, hét, bò trườn.
[Em bé mới sinh vài ngày mà tắm nắng cái gì chứ.]
[Dì có muốn xem lại lời mình nói không? Con gái ruột của dì còn ở phòng bên cạnh, đang chờ tráo đổi với tôi đó.]
[Nói dối không cần bản nháp luôn. Kiếp trước khi sai tôi nấu ăn thì nhanh nhẹn lắm mà?]
Kiếp trước, tôi luôn nghĩ Vương Thúy Hoa là mẹ ruột của mình nên luôn vâng lời bà ấy.
Từ khi bắt đầu biết nhận thức, tôi đã phải cắt cỏ heo, nấu ăn, trồng rau, và bà ta cứ luôn chê tôi nấu ăn không đủ nhanh.
Tôi chỉ nghĩ là mình làm chưa đủ tốt, không ngờ bà ta hoàn toàn không phải là mẹ ruột của tôi.
“Đưa con cho tôi đi, nó khóc rồi, có lẽ nó đói sữa.”
Mẹ tôi nhẹ nhàng nói, tôi chỉ có thể khóc vài tiếng để phối hợp với mẹ mình.
Dì Vương thấy vậy thì đành phải đưa tôi qua. Tôi mãn nguyện nằm trong lòng mẹ, kéo nhẹ ngón tay của bà.
[Ngày đầu tiên cố gắng ở lại, thành công rồi.]
[Nhưng mà những ngày sắp tới, chắc chắn bà ấy sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu.]
[Chắc chắn sẽ còn tìm cơ hội để tráo đổi con.]
Tôi nghĩ trong lòng rồi ngủ sâu.
Không ngờ sáng hôm sau, tôi đã thấy mấy vệ sĩ đứng cạnh bên mình. Ồ, quên mất mẹ tôi cũng là đại tiểu thư của một gia tộc giàu có. Thuê một vệ sĩ, đúng là không có gì khó khăn cả.
Không ngờ là...
Thiên kim giả vẫn xuất hiện trong phòng của mẹ tôi. Đồng thời còn có tên cha cặn bã của tôi, Cố Minh đi cùng cô ta.
“Đây là đứa trẻ tôi nhặt được ngoài bệnh viện, nhìn thấy nó, tôi nhớ đến con gái ruột của chúng ta. Thục Anh, chúng ta nhận nuôi nó được không? Để nó làm bạn với con gái của chúng ta.”
Cố Minh sờ sờ mũi của mình.
“Anh nói gì?” Mẹ tôi, Lục Thục Anh, hoàn toàn ngây người. Bà ôm chặt lấy tôi: “Tôi chỉ cần một đứa con gái là Nhiễm Nhiễm là đủ rồi. Hơn nữa, Cố Minh! Anh quên là tôi còn sinh cho anh một đứa con trai à?”
Khung cảnh bỗng nhiên trở nên căng thẳng.
Còn tôi thì tò mò nhìn chằm chằm vào tên cha cặn bã của mình trong kiếp này, nghĩ thầm.
[Xí, nhớ con gái ruột mà có mấy ngày viện cớ tăng ca không đến thăm sao?]
[Đứa trẻ này hoàn toàn không phải nhặt được, mà là con của Vương Thúy Hoa.]
[Vương Thúy Hoa cũng là một trong những người phụ nữ của ông ta đó. Chậc chậc chậc.]