"Nhiễm Nhiễm à, sao không thèm để ý đến ba?"
Cố Minh nhíu mày, trong mắt lộ ra ba phần khó hiểu, bảy phần thờ ơ.
"Mẹ ơi! bế bế!"
Tôi đưa tay về phía mẹ, Cố Minh đứng bên cạnh nhìn mà đầy ghen tị.
[Con không thèm để ý đến lão ba tồi này nữa. À đúng rồi, có lẽ lão không biết rằng trên đầu mình đã xanh lắm đâu chứ hả.]
[Cái con nhỏ Cố Tiểu Nguyệt kia vốn chẳng phải là con ruột của ông ấy đâu. Hay quá đi à! Đội nón cho chặt nhé.]
[Nón xanh đó hahaha.]
[Tiếc là lão ba tồi sẽ bị lừa dối thêm nhiều năm nữa, chậc.]
Vừa tránh bàn tay của Cố Minh, tôi vừa lẩm bẩm trong lòng. Ánh mắt của Cố Minh bỗng đầy lửa giận.
Là ánh mắt dành cho dì Vương.
“Gì cơ? Anh rể lại nghĩ rằng Cố Tiểu Nguyệt là con gái ruột của mình nên mới nhận nuôi sao? Chị tôi khổ quá, nuôi con cho người ta mà còn bị che giấu như vậy.”
Khi chỉ còn lại gia đình chúng tôi, cậu tôi đột nhiên kêu lên đầy kinh ngạc.
“Hahaha, nhưng trời cao không bỏ qua ai cả! Cố Tiểu Nguyệt không phải con ruột của anh đâu anh rể à... Hahaha….”
Một tràng cười vang dội xuyên thấu màng nhĩ của mọi người. Cả gia đình đều im lặng nhìn về phía Cố Minh.
“Đồ khốn! Tôi cứ tưởng cậu thực sự muốn tích phúc cho Nhiễm Nhiễm mới nhận nuôi đứa trẻ này. Không ngờ cậu lại làm ra chuyện hoang đường như vậy.”
Ông nội tôi vừa nghe xong, không thể nào giữ được sự bình tĩnh nữa, ông đứng dậy từ vị trí chủ nhà, dùng gậy đập vào lưng Cố Minh.
Cố Minh hét lên một tiếng, đau đớn khiến lão loạng choạng vài bước.
“Giỏi lắm, Nhiễm Nhiễm là bảo bối của gia đình chúng tôi, vậy mà cậu lại coi nó như cỏ rác. Cậu có biết chúng tôi đã mong mỏi cô cháu gái này bao lâu rồi không?”
Bác cả với bác hai vừa nói xong đã tiến tới đá thêm một cú vào Cố Minh.
Dì Vương với đám người giúp việc trong biệt thự thấy vậy chỉ muốn lủi ngay, nhưng cả gia đình đã chắn hết lối ra cửa.
“Không tin đúng không? Thế thì xét nghiệm ADN đi là rõ!” Ông nội rất nhanh đã đưa ra quyết định.
Nghe thấy điều này, ánh mắt của Cố Minh lập tức trở nên u ám. Từ trước tới nay, chỉ có lão ta là chơi đùa với cảm xúc của người khác, không ngờ lần này lại bị sập bẫy bởi dì Vương.
"Thục Anh... nghe anh giải thích... Nhiễm Nhiễm... ba... ba không cố ý mà..."
Cuối cùng lão cũng tỉnh ngộ từ những lời chỉ trích, nhớ đến tôi và mẹ đang đứng im lặng bên cạnh thì mới bắt đầu cầu xin sự tha thứ.
“Hồi đó, anh bị mê hoặc mới phản bội em, tất cả là lỗi của anh, anh đáng chết.”
Tôi nhớ lại mối duyên nghiệt của ba tôi và bà Vương. Mặc dù gọi là dì Vương, nhưng tuổi của bà ta gần bằng tuổi ba tôi. Thêm vào đó, trước đây bà ta luôn siêng năng, chăm chỉ thật thà.
Điều đó vô tình thu hút ánh mắt của ba tôi.
Tình yêu giữa các cặp đôi trong gia đình giàu có có thể là thật. Nhưng khi xảy ra tranh cãi, không ai chịu nhường ai.
Còn dì Vương thì khác, bà ta sẵn lòng lắng nghe ba tôi than phiền về đủ thứ khó khăn trong cuộc sống.
Dần dần, hai người họ có con với nhau, Cố Tiểu Nguyệt.
Ban đầu dì Vương không muốn sống trong cảnh không danh không phận với Cố Minh, chỉ muốn thừa cơ hoán đổi tôi và Cố Tiểu Nguyệt, nhưng không ngờ tôi lại la hét khóc lóc khiến kế hoạch của bà ta đi tong.
Vì vậy bà ta đã yêu cầu ba tôi giữ lại Cố Tiểu Nguyệt ở nhà họ Cố, để cô ta được hưởng nền giáo dục như tôi.
Với nhiều lần thử, cuối cùng tôi có thể chắc chắn rằng cả gia đình này đều có thể nghe tiếng lòng của tôi.
Và thế là tôi hoàn toàn tự do thể hiện bản thân.
Kết quả xét nghiệm của Cố Tiểu Nguyệt cũng đã có. Cô ta chỉ là con của bà Vương, không hề có quan hệ máu mủ với Cố Minh.
Điều này khiến ông nội tôi hoàn toàn yên tâm.
"Tiểu Nguyệt, không phải con ruột của tôi? Vương Thúy Hoa, cô dám lừa tôi!” Cố Minh lao tới bóp cổ dì Vương.
"Hồi đó mày nói ba mẹ ở quê ép mày lấy chồng, mày khó khăn lắm mới trốn thoát, tao cũng đồng ý thu nhận mày. Mày cũng đã thề rằng Tiểu Nguyệt là con của tao, nên sau khi Nhiễm Nhiễm ra đời, tao mới không lập tức đi gặp con bé."
Trên gương mặt dì Vương hiện lên một ít vẻ đau đớn, nhưng còn lại là sự thỏa mãn.