Nhu Nhu ngồi trên thảm xám mềm mại trong phòng khách, cẩn thận xếp những khối gỗ chồng lên nhau.
Khi cậu vừa hoàn thành, bỗng trong đầu vang lên một tiếng kêu hoảng hốt, làm cậu sợ hãi đến mức buông tay, bốn tầng khối gỗ lập tức đổ sập xuống.
“Sáu sáu, cậu làm sao vậy nha?”
Nhu Nhu bắt chước vẻ mặt của người lớn, thở dài một hơi, dáng vẻ có chút bất đắc dĩ.
Bởi vì đang nói chuyện với 006 trong đầu, Nhu Nhu thấy dễ dàng hơn rất nhiều so với nói chuyện với chính mình.
006 khóc lóc: “Nhu Nhu, chúng ta không thể quay lại biển được.”
Nó thấy Nhu Nhu từ đuôi cá biến thành hai chân, cảm thấy có gì đó không đúng. Sau khi tra hỏi, nó mới phát hiện năng lượng khó khăn lắm mới khôi phục được lại bị Nhu Nhu vô tình sử dụng.
006 không rõ tại sao Nhu Nhu có thể điều khiển năng lượng của mình, nhưng sự thật là nó giờ đây như một tiểu phế vật, không thể giúp Nhu Nhu rời đi.
Nhu Nhu nghe vậy, chu môi nhỏ, trong đầu không vui nói:
“Sáu sáu, tôi không muốn về biển, tôi muốn ở bên ba ba và các ca ca!"
Nhu Nhu được ba ba quan tâm, được uống loại sữa ngọt ngào trước nay chưa từng được uống, còn được ăn bánh bao vừa thơm vừa mềm, đặc biệt là còn được ba ba ôm ngủ nữa.
Nhu Nhu tiếp tục trò xếp gỗ còn dang dỡ, cảm giác như mình ngay lúc này là tiểu bảo bối hạnh phúc nhất.
006 nghe Nhu Nhu nói vậy mà suýt chút nữa không kiềm chế được cảm xúc.
Nhìn Nhu Nhu kìa, ngoan ngoãn ngồi chơi xếp gỗ, trông hiền lành hết sức. Nhưng 006 lại nghĩ, dù thế nào thì Nhu Nhu cũng chẳng đấu lại nổi một ngón tay của mấy kẻ vai ác trong nhà.
Dù sao chính nó cũng đã chăm sóc cậu hai năm, mặc dù 006 biết Nhu Nhu sau này sẽ trở thành một nhân ngư hung ác, nhưng lúc này vẫn không thể ngừng lo lắng cho bé con Nhu Nhu được.
Khi Nhu Nhu thành công xếp được khối thứ năm, bên ngoài cửa vang lên giọng nói của quản gia:
“Lạc thiếu gia đã trở lại, có muốn ăn cơm trưa trước không?”
Nhu Nhu nghe thấy, tai nhỏ giật giật, tay vẫn nắm chặt một khối xếp gỗ, xoay người nhìn về phía cửa, đôi mắt không rời khỏi cậu bé vừa bước vào.
Phí Lạc năm nay bảy tuổi, thân hình hơi gầy nhưng lại chính chắn. Gương mặt còn mang nét trẻ con, nhưng điều thu hút nhất là đôi mắt như mèo, lớn và sáng, như được khảm trên khuôn mặt.
Tuy nhiên, đôi mắt đó cũng có chút u ám, như bị che phủ bởi lớp bụi.
Phí Lạc gật đầu chào quản gia, ánh mắt lướt qua Nhu Nhu đang ở phòng khách, rồi an tĩnh ngồi trên ghế sofa chờ ăn trưa.
Nhu Nhu thấy Phí Lạc ngồi xuống, hưng phấn dùng tay nhỏ chống vào ghế, lảo đảo đứng dậy, rồi đi về phía Phí Lạc.
Nhưng Nhu Nhu vẫn chưa quen với đôi chân của mình, đi được một bước thì lại mềm nhũn ngã ngồi xuống đất.
“Ca ca, nha!”
Nhu Nhu ngồi ở đó gọi Phí Lạc, chớp mắt nhìn về phía hắn.
Phí Lạc vẫn không phản ứng, chăm chú nhìn vào TV, không biết đang nghĩ gì.
Nhu Nhu nhìn theo ánh mắt của Phí Lạc, chỉ thấy TV đã bị Ngô dì tắt đi.
Cậu hơi nghiêng đầu nhỏ, ngơ ngác nhìn giữa Phí Lạc và TV, rồi lại xoay vài vòng.
Một lúc lâu sau, Nhu Nhu mới chống tay đứng dậy, cố gắng đi về phía Phí Lạc.
Nói là đi qua, nhưng Nhu Nhu không kiểm soát tốt được đôi chân, cuối cùng gần như ngã nhào trước mặt Phí Lạc.
Cậu dùng tay nhỏ ôm lấy chân anh trai, cười khanh khách rồi mềm nhũn ngã xuống người Phí Lạc.
“Ca ca!”
Gương mặt mũm mĩm của Nhu Nhu chôn vào ngực Phí Lạc, cậu nắm góc áo nâng mắt nhìn lên.
“Ca, nha ——”
Phí Lạc được Nhu Nhu ôm một lúc,cuối cùng cũng hướng ánh mắt xuống nhìn vào đôi mắt của đứa trẻ.
Thấy tam ca nhìn mình, Nhu Nhu vui mừng, liền cười tươi lộ ra cái răng sữa.
Nhưng Phí Lạc rất nhanh lại thu hồi ánh mắt, tiếp tục ngơ ngác nhìn về phía trước.
Nhu Nhu thấy ca ca không để ý đến mình nữa, cậu vặn vẹo cơ thể, đỡ chân Phí Lạc đứng dậy, đi đến bên cạnh ghế sofa.
Rất khó khăn để nâng chân lên, Nhu Nhu dựa vào sofa, dướn mông nhỏ, cố gắng muốn leo lên ghế sofa
Chờ đến khi Nhu Nhu trèo được lên sofa rồi là sẽ có thể ngồi bên cạnh ca ca để chơi!
Nhu Nhu cố gắng tự chống đỡ cơ thể mình, đôi chân ngắn nhỏ nhoi ra sức chạm đất, cố gắng tự mình đứng dậy.
Tiếc là sức lực quá yếu, chân trái dù cố gắng thế nào cũng không với tới được mặt ghế sofa.
Phí Lạc nghe thấy tiếng hổn hển bên cạnh, đôi mắt tò mò chớp chớp.
Nhóc con đang làm gì vậy?
Sao lại dướn mông lên?
Nhu Nhu cố gắng năm phút, Phí Lạc cũng nhìn nhóc con năm phút.
Sau một hồi giãy giụa, Nhu Nhu mệt mỏi thở dốc, cố gắng nhấc người lên nhưng lại trượt xuống sofa.
Mông lại một lần nữa chạm đất, Nhu Nhu sốt ruột kêu lên:
“Oa, ngã rồi!”
Phí Lạc nghe thấy giọng nói non nớt của Nhu Nhu, hơi nghiêng người xuống.
Không thể leo lên ghế sô pha, Nhu Nhu lại lần nữa chạy đến trước mặt Phí Lạc, chỉ vào ghế sô pha, gương mặt có chút tủi thân:
“Oa, không leo lên được!"
Phí Lạc hoàn toàn không hiểu Nhu Nhu đang nói gì, nhưng khi thấy đứa bé chu môi, đôi mắt long lanh đầy hơi nước, còn túm lấy góc áo của mình, Phí Lạc thế mà lại cảm thấy không khó chịu chút nào.
Nhóc con gọi hắn là ca ca, vậy… có phải ba đã mang về cho mình một đứa em trai không?
Phí Lạc nghiêng đầu suy nghĩ.
Em trai trông nhỏ quá, Phí Lạc nhìn xuống Nhu Nhu đang đứng trước chân mình, cái mũi đỏ vì tủi thân, trong lòng cảm thấy có chút lạ lẫm.
Thoạt nhìn tựa hồ cùng hai người đại ca và hắn không giống nhau
Phí Lạc chớp chớp mắt, nhìn Nhu Nhu với đôi mắt long lanh đang quan sát hắn, trong đầu càng thêm nhiều câu hỏi.
Phí Lạc nghĩ mãi không ra, nên cũng không trả lời, cứ để Nhu Nhu túm lấy quần áo của hắn mà khóc thút thít.
Nhu Nhu nói vài câu không rõ, tay nhỏ bắt đầu vọc cái nút trên yếm quần của tam ca, rất nhanh sau đó lại cúi đầu chơi tiếp.
Cậu nhóc có tính hay quên, chỉ trong chớp mắt đã quên mất mình định làm gì, mà chỉ với một chiếc cúc áo nhỏ cũng có thể chơi rất vui vẻ.
Dì Ngô dọn dẹp xong phòng rồi bước ra, thấy Nhu Nhu đang chơi cùng ca ca, bà mỉm cười và tiến lại gần.
“Tam thiếu gia, Nhu Nhu nên ăn cơm rồi, cậu cũng ra phòng ăn đi, mọi thứ đã chuẩn bị xong.”
Nói xong, dì Ngô bế Nhu Nhu đang nghịch nút áo của ca ca lên và đi về phía phòng ăn trước.
Nhu Nhu bị dì Ngô bế đi, đầu nhỏ vẫn quay về phía Phí Lạc, hướng hắn kêu lên:
“Ca ca, đi ăn ,nha!”
Lo sợ ca ca của mình không kịp ăn cơm, Nhu Nhu còn giơ tay nhỏ lên vẫy vẫy về phía Phí Lạc, ra hiệu cho hắn nhanh đến.
Phí Lạc ban đầu định chờ một lát nữa, nhưng không hiểu sao khi thấy vẻ mặt sốt ruột của Nhu Nhu, hắn liền vô thức đi theo vào phòng ăn.
Thấy ca ca đi theo, Nhu Nhu cuối cùng cũng yên tâm, ngồi lên chiếc ghế dành cho trẻ con mà dì Ngô đã chuẩn bị sẵn, vui vẻ bưng một bát canh gà mềm mại lên ăn.
Phí Lạc cũng có bữa trưa là một bát canh gà, nhưng cách ăn của hắn không giống Nhu Nhu, không có tiếng xì xụp như một chú heo con. Hắn ăn cơm rất yên tĩnh.
Giống như con người hắn, trầm lặng và không có cảm giác tồn tại.
Nhu Nhu sau khi ăn xong bát canh gà và thưởng thức thêm món tráng miệng ngọt ngào, cảm thấy thỏa mãn, liền sờ sờ cái bụng nhỏ tròn căng của mình.
Nhìn thấy ca ca cẩn thận dùng khăn giấy lau mặt, Nhu Nhu cũng bắt chước theo dáng vẻ của Phí Lạc, cầm khăn giấy lên và chùi mặt.
Nhu Nhu lau mặt, lau cả trán nhưng lại không hề lau miệng.
Vậy mà cậu nhóc vẫn tự tin nghĩ rằng mình đã lau rất cẩn thận, rồi buông khăn giấy, dẩu môi, đưa khuôn mặt nhỏ cho ca ca xem.
“Ca ca, xem nha!”
Phí Lạc nhìn thấy nước canh còn đọng ở khóe miệng của Nhu Nhu, cầm khăn giấy lên nhưng tay hắn tạm dừng giữa không trung một lúc lâu.
Dì Ngô đứng bên cạnh cười đến đau cả bụng: “Ai chà, Nhu Nhu thật đáng yêu quá.”
Nhu Nhu thấy dì Ngô cười vui vẻ, cũng ngây ngô nhe miệng cười theo.
Có lẽ bầu không khí trong phòng ăn thật sự rất vui vẻ, ngay cả Phí Lạc, người vốn dĩ không có nhiều biểu cảm, cũng cảm thấy chút niềm vui lây lan.
Dì Ngô lau sạch miệng cho Nhu Nhu, rồi khi thấy cậu nhóc ngáp nhỏ, bà bế cậu lên lầu để ngủ trưa.
Phí Lạc buổi chiều còn phải đi học, lúc Nhu Nhu mơ màng sắp ngủ, hắn đã đeo chiếc cặp sách nhỏ lên lưng và ngồi xe đến trường.
Sau khi nghe xong hai tiết học, vào giờ giải lao, các bạn nhỏ bảy tám tuổi ríu rít ồn ào, người thì ra ngoài đá cầu, nhảy dây, người thì ôm bóng đuổi bắt nhau.
Bình thường vào những lúc này, Phí Lạc hoặc nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn ngơ, hoặc cúi đầu nghịch thú bông của mình.
Nhưng hôm nay, Phí Lạc lại kỳ lạ nhớ đến em trai của mình.
Một người nhỏ bé, mềm mại, không nói được nhiều, chỉ biết nha nha ậm ừ.
Phí Lạc cảm giác như chỉ cần chọc nhẹ một cái là có thể khiến em ấy ngã lăn ra.
Ừm, em ấy có vẻ nhỏ bé và yếu ớt hơn những người khác, Phí Lạc nghĩ.
Khi Phí Lạc còn đang mơ màng, bàn học của hắn bị vài cậu bé đang chơi đùa va phải, khiến thú bông trên bàn rơi xuống đất.
Khi cậu bé phía trước định giúp nhặt lên, liền nghe thấy từ trên đầu một giọng nói không hề có cảm xúc:
“Đừng nhúc nhích.”
Cậu bé ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt tối đen của Phí Lạc, tay run lên, con thú bông vừa nhặt được lại rơi xuống đất.
“À... Phí Lạc, thú bông của cậu rơi rồi.”
Nghe cậu bé lắp bắp nói, Phí Lạc không biểu lộ cảm xúc gì, cúi người nhặt thú bông lên, rồi tùy tiện phủi vài cái để làm sạch. Sau đó, nhét con thú bông trở lại bàn.
Những cậu bé gây chuyện chỉ sờ đầu, đẩy nhau rồi nhanh chóng chạy đi.
Các bạn trong lớp đều nghĩ rằng Phí Lạc luôn có chút kỳ lạ. Một cậu bé mà lại thích chơi thú bông, thứ mà chỉ con gái mới chơi, và lại còn không cho phép người khác chạm vào.
Các nam sinh đều cho rằng Phí Lạc có vẻ "yếu đuối", nên không ai muốn chơi cùng cậu.
Ngược lại, các bạn nữ rất thích con thú bông đáng yêu của Phí Lạc, nhưng mỗi khi các cô bé chạm vào, Phí Lạc lại dùng ánh mắt đen tối của mình nhìn chằm chằm, khiến một số bạn nữ nhát gan thậm chí còn bật khóc.
Vì thế trong lớp, Phí Lạc là một người rất lẻ loi, đến nỗi không ai muốn trực nhật chung với cậu.
Hôm nay, đúng lúc đến lượt Phí Lạc trực nhật, sau khi làm xong mọi việc một mình. Khi bước ra khỏi lớp, mặt trời chỉ còn lại một chút ánh hoàng hôn cuối cùng.
Phí Lạc bước đi trong sân trường trống trải, chiếc cặp sách đeo trên lưng treo lủng lẳng con thú bông bị rơi khỏi bàn học, chầm chậm đi xuyên qua con đường nhỏ giữa rừng cây.
Chẳng qua Phí Lạc có vẻ không may mắn lắm, con đường nhỏ hắn đang đi chỉ mới được nửa, đã thấy ở chỗ rẽ phía trước có một đám cành cây vướng víu.
Nếu là người bình thường, gặp phải cảnh này có lẽ sẽ quay lại và chọn con đường sạch sẽ khác.
Nhưng Phí Lạc chỉ khẽ dừng lại, rồi nhẹ nhàng nhấc chân nhảy qua, giống như một chú mèo, không gây ra chút tiếng động nào khi tiếp đất.
Dù sao thì con đường này gần hơn, có thể tiết kiệm nửa đoạn đường so với con đường kia.
Phí Lạc không ngừng bước, tiếp tục đi về phía trước.
Đi được một đoạn, hắn nghe thấy tiếng ồn ào phía trước.
“Con nhỏ này xinh đấy, để tao trước nhé.”
“Đừng mà, lần trước mày trước rồi, lần này đến lượt tao chứ.”
“Các người tranh gì chứ, dù sao cũng không vội.”
Những lời lẽ thô tục từ vài tên nam sinh khi chúng đang đè một cô gái đang giãy giụa. Chưa kịp ra tay, chúng đã nhìn thấy Phí Lạc bước tới.
“Mày không phải được phân canh chừng sao? Sao còn có người tới nữa?”
Tên tóc vàng trách mắng, đôi mắt hắn híp lại, nhìn rõ người tới chỉ là một học sinh tiểu học, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mờ ám.
“Sợ gì chứ, chỉ là một đứa nhóc thôi, nó có thể làm được gì? Hơn nữa...”
Tên tóc vàng sờ cằm, cười đầy đáng khinh: “Đứa con trai này còn đẹp hơn con nhỏ kia nhiều.”
Một đồng bọn bên cạnh hắn lập tức trừng mắt: “Thật không? Mày còn muốn đụng đến cả con trai? Không sợ bị bệnh à?”
Tên tóc vàng cười khinh bỉ: “Gan mày chỉ có tí tẹo vậy thôi sao, còn sợ chuyện này nữa à?”
Nói xong, hắn tiến về phía Phí Lạc, tấm tắc hai tiếng và định sờ mặt cậu. Nhưng Phí Lạc né đầu tránh đi.
“Này nhóc con, sao lại không nghe lời thế? Đến đây, để anh ôm một cái nào.”
Tên tóc vàng và một người khác từ trước và sau vây kín Phí Lạc, tay xoa xoa, trên mặt đầy vẻ hưng phấn.
Cô gái bị đè dưới đất, miệng bị bịt kín, nước mắt rơi như mưa, muốn kêu đứa bé chạy đi nhưng chỉ phát ra những tiếng ú ớ.
Càng giãy giụa, người đè cô càng siết cổ mạnh hơn, suýt nữa khiến cô ngất xỉu.
“Mau lên, tao không giữ được con nhỏ này lâu nữa.”
Tên tóc vàng không kiên nhẫn nói: “Nhóc con, thật là không may cho mày, đi đúng con đường này. Đã tới rồi thì chơi trò chơi với bọn anh đi, được không?”
Phí Lạc có chút phiền muộn hiện lên trong mắt.
Nghe tên tóc vàng nói, hắn nghiêng đầu hỏi: “Trò chơi?”
Tên tóc vàng nhìn đứa trẻ mới bảy tám tuổi, dáng vẻ ngây thơ chưa biết sự đời, trong lòng hắn càng thêm kích động, không thể chờ nổi nữa, hắn đáp:
“Đúng rồi, là một trò chơi rất vui!”
Cô gái bị đè dưới đất giãy giụa dữ dội hơn, trong mắt đầy lửa giận, hận không thể cắn nát đám người này.
Chúng còn dám ra tay với một đứa trẻ, thật không bằng loài cầm thú!
Cô cố kêu ú ớ thêm vài tiếng, nhưng liền bị bịt miệng chặt hơn.
Phí Lạc liếc nhìn cô gái bị đè dưới đất, rồi quay lại nói với tên tóc vàng:
“Được.”
Tên tóc vàng suýt nữa cười phá lên. Đúng là một đứa trẻ ngây thơ, dễ bị lừa!
“Yên tâm đi, nếu mày thắng, bọn anh sẽ để mày tùy ý làm gì cũng được.”
Trong tiếng cười mờ ám của tên tóc vàng, Phí Lạc chậm rãi quay đầu, tháo con thú bông khỏi ba lô.
Phí Lạc nhẹ nhàng chỉnh lại tóc cho con thú bông, rồi ngẩng đầu, đôi mắt đen kịt không chớp nhìn thẳng vào đám người phía trước.
Đôi mắt đen của Phí Lạc dần trở nên sâu thẳm hơn. Hắn nghiêng đầu hỏi tên trước mặt:
“Chơi như thế nào?”